Chương 93 - Sao Băng Qua Trời
Mấy giây trôi qua, Tử Hân nhận thấy tốc độ người cầm dây càng lúc càng gấp, hại ba gã kia nhảy túi bụi, muốn le lưỡi cóc.
Cô đang không hiểu anh tính toán gì thì bỗng nhiên, với thao tác nhanh đến chẳng thể nào tưởng tượng, anh xoắn hai đầu dây lại ngay khi vòng quay vừa xuống phân nửa, sau đó gọi cô rồi ném một đầu dây sang tay trái.
Tử Hân lẹ làng bắt lấy. Giây phút này, cô liền nhận ra ý đồ của đối phương. Lập tức, mỗi người kéo về hai hướng khác nhau, siết ba gã kia thật chặt khiến chúng la oai oái.
- Chạy thôi.
Người đàn ông nắm tay Tử Hân, kéo vào sâu trong con phố, để mặc ba gã dê ngã chồng chéo lên nhau. Cô tiếc hùi hụi sợi dây mới mua. Tên này nhảy mở hàng xong liền vứt luôn.
- Dừng, dừng, tới nhà tôi rồi. – Tử Hân kêu to, dùng sức neo lại.
- Giao tiếp bằng tiếng nước X đi, tôi hiểu mà.
- Anh…là con lai à? – Cô nheo mắt nhìn, ngập ngừng hỏi.
- Phải, ba tôi gốc X nhưng sang đây từ nhỏ.
- À. Ra vậy, ban nãy, thật lòng cám ơn anh. Tôi tên Lạc Tử Hân, còn anh?
- Gọi tôi Kelvin.
Dứt câu, Kelvin nhanh chóng rút cây viết, tóm tay Tử Hân, lật ngửa rồi ghi một dãy số. Bị bất ngờ trước hành động của anh nên cô cứ đứng như trời trồng, mặc cho anh vẽ vời.
- Số điện thoại tôi đây.
Tiếp theo, anh xòe tay đến trước mặt cô, nháy mắt làm hiệu. Biết anh đang xin số mình, cô cầm lấy, bắt chước ghi vào.
Bản thân chẳng hiểu sao, đối với người đàn ông này, cô cảm tình và tin tưởng ngay lúc anh ta mới xuất hiện từ bóng tối. Trông rất đàng hoàng, tử tế, không có vẻ gì giống lưu manh.
- Lạc Tử Hân, cô cũng dễ quen quá ha? Cô không sợ tôi ư? – Kelvin nhìn dãy số vẫn chưa ráo mực, nhún vai hỏi.
- Trực giác giúp tôi thấy anh đâu phải kẻ xấu, hơn nữa anh rất giàu, chẳng cần phí tâm lên tôi.
- Người giàu? – Anh nheo mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tử Hân mỉm cười gật đầu, đọc giá chiếc áo Kelvin đang mang trên người tầm bao nhiêu, đôi giày dưới chân cũng vậy.
Biết khó có thể qua nổi con mắt tinh tường, anh thừa nhận bản thân chính xác là một kẻ lắm tiền nhưng không nói cô biết mình mang danh thiếu gia của dòng họ nào.
- Mà sao anh bỗng xuất hiện ở đây nhỉ? – Tử Hân tò mò hỏi tiếp.
- Ban nãy lái xe ngang thấy cô cuốc bộ ngoài kia, thêm ba tên biến thái rón rén bám đuôi nên tôi theo xem thử. Sau này, buổi đêm cô đừng ra phố đơn lẻ nữa, nguy hiểm đấy. Thôi, cô vào nhà đi.
Đợi cô khóa cổng xong, Kelvin mới chậm rãi cất bước. Những ngọn đèn vàng hiu hắt soi rọi xuống con phố vắng im lìm chỉ còn một bóng người.
Đêm tịch liêu, vầng trăng bị mây đen che khuất, sót lại chút ánh sáng nhạt nhòa. Bất giác, gương mặt người con gái với nụ cười tỏa nắng bất chợt ùa về choáng ngợp lấy tâm trí anh.
Trên tầng lầu, sau ô cửa kính, Tử Hân đứng lặng nhìn tới khi bóng dáng cao ráo kia khuất hẳn. Tận nãy giờ, cô cứ thấy mặt mũi Kelvin mang nét hơi quen quen, cứ như gặp ở đâu rồi thì phải.
Nghĩ mãi cũng chẳng nhớ nổi nên cô buông tay thả rèm xuống, quay vô, thay đồ và lấy sách luyện võ ra nghiên cứu.
Đang chăm chú đọc bỗng tiếng chuông điện thoại bất chợt ngân lên. Cô ngạc nhiên bởi màn hình hiện tên Lý Hạo Nam.
- Vâng, cháu nghe đây thưa chủ tịch. – Tử Hân lễ phép cất lời.
- Cháu đi đường mệt lắm không?
- Dạ, cháu ngủ một giấc nên ổn rồi ạ.
- Ừ. Cháu cứ ở nhà hết tuần cho khỏe hẳn hãy đến chi nhánh. Tử Hân à, chuẩn bị bác có việc cần giao cháu đây.
- Là việc gì vậy bác? – Giọng cô thoáng chút lo lắng.
Vốn Lý Hạo Nam định lúc nào cô chính thức đi làm mới nói rõ nhưng nghe giọng điệu khẩn trương bên kia, ông khẽ thở dài, chậm rãi kể lại đầu đuôi để cô tường tận.
Rằng sáng nay, vừa tới công ty thì bên Wine Life gởi email riêng cho ông, thông báo họ phát hiện trên thị trường nước B xuất hiện rượu giả mang thương hiệu Nam Thành được đưa vào rất nhiều trong vũ trường, quán bar lớn.
Điều đáng nói ở đây là họ quả quyết số rượu này đều do Wine Life nhập rượu trực tiếp từ Nam Thành thông qua chi nhánh phân phối đặt tại nước B và chuyển đến các nơi ấy. Thành thử, ông muốn cô điều tra xem nguồn gốc những chai rượu giả tại mấy điểm tiêu thụ lớn đó ở đâu mà ra.
- Bác biết việc này khá khó nhưng bác cũng chỉ có thể tin tưởng cháu thôi. Người trong nhà mình vẫn hơn. – Lý Hạo Nam dịu giọng, tỏ vẻ cảm thông.
- Cháu sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ ạ. – Cô nghiêm túc đáp lời.
Lý Hạo Nam gật gù hài lòng, bảo Tử Hân nên nghỉ ngơi sớm rồi cúp máy.