Chương 92 - Sao Băng Qua Trời

Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, Tử Hân ngẩn người hồi lâu mới tiếp tục gọi cho Thiên Thuận. Những lúc cảm xúc trôi vào khoảng không hỗn độn thế này, lời anh chính là liều thuốc xoa dịu tất cả giúp cô.

-        Tôi, Thiên Thuận nghe đây ạ. – Giọng nam trầm ấm nhẹ nhàng cất lên.

-        Anh, em đây, Tử Hân đây.

-        Tử Hân, Tử Hân, em đến nhà rồi sao? Em mệt lắm không? Em ăn uống gì chưa? – Anh gấp gáp hỏi dồn.

-        Vâng, em tới hồi sớm, sợ anh đang ngủ nên giờ mới gọi. Em vẫn bình thường và vừa ăn xong, anh đừng lo nhé.

-        Tử Hân, thực ra hôm qua, anh có đến sân bay tiễn em, anh núp sau cột, anh sợ em khóc.

Câu nói ngắt đoạn bộc bạch nỗi lòng của người đàn ông khiến Tử Hân chẳng cầm được nước mắt. Mường tượng ra hình ảnh anh lúc ấy, cô thấy đau đớn thay.

-        Em khóc hả Tử Hân? – Thiên Thuận lo lắng hỏi khi nghe cô sụt sùi.

-        Đâu có. Anh à, tối gọi video cho em nhé, giờ anh làm việc đi.

Nghe tiếng thuận tình khe khẽ từ người yêu. Tử Hân cúp máy, tiện tay lấy di động chỉnh sửa dãy số quen thuộc thành tên Thiên Thuận, lưu lại và ngả lưng xuống giường, nhắm mắt.

Cảm giác hạnh phúc xen lẫn xót xa len lỏi khắp tim. Hóa ra anh đã đến, cô thầm trách mình sao chẳng nhìn kỹ thêm chút nữa thôi là gặp anh rồi. Vòng tay ôm cuối cùng trước phút biệt chỉ còn là mơ ước.

Bao nhiêu suy nghĩ cứ từ từ nhấn chìm cô vào sâu giấc ngủ.

Giật mình thức dậy thì đồng hồ điểm bảy giờ tối. Tử Hân lục tủ lạnh, tìm đồ nấu cơm. Ăn xong chẳng biết làm gì, cô quyết định đến trung tâm thương mại mua ít đồ dùng cá nhân và chiếc dây nhảy thể dục vì lỡ quên mang từ nước X sang.

Mới tới nước bạn, mọi thứ đều lạ lẫm nhưng ngại phiền hà Nghiêm Đức nên cô tự gọi taxi.

Vòng đi suôn sẻ, vòng về xảy ra sự cố. Mấy con phố ở đây cứ hao hao nhau, ban nãy, đọc nhầm một số mà tên tài xế ngoại quốc thả Tử Hân ở tít đằng kia. Lúc nhận biết thì xe cũng chạy mất rồi, thành thử cô đành phải cuốc bộ.

So với những con đường sầm uất và tập nập người tại trung tâm thương mại, khu phố Tử Hân ở vắng vẻ vô cùng. Mới chín giờ đêm, nhà nào nhà nấy đều đóng cửa im ỉm.

Đang lầm lũi trong con hẻm vắng, bỗng đột nhiên cảm giác bất an, Tử Hân lập tức quay đầu. Trước mắt cô là ba gã đàn ông ngoại quốc cao to, râu ria rậm rạp, chưng ba cái bộ mặt dê xồm, hau háu nhìn cô.

Vốn đã học qua ngôn ngữ nước này nên cô hiểu rõ mình bị rủ đi vui vẻ. Có lẽ chúng tưởng cô hành nghề đó.

-        Các anh làm gì vậy hả?

Giọng người đàn ông nói tiếng nước B rất chuẩn bất ngờ vang lên khiến ba gã mê gái phải ngoái đầu. Trong phút chốc, anh ta bước khỏi góc khuất bóng tối và lộ diện, tiến tới kề vai sát cánh bên Tử Hân.

Đây là lần đầu tiên, Tử Hân được giáp mặt một người điển trai hơn cả Hạo Nhiên cùng Thiên Thuận. Vẻ đẹp của anh khiến đám người kia cũng đứng hình hết mấy giây.

-        Mày đừng xen vào chuyện người khác.

Tên dê đứng trước cất cao giọng, hai dê kia gật gù đắp đuôi. Sau cả đỗi nhạo qua báng lại. Gã dê đầu đàn rút chiếc côn nhị khúc ra hăm he rồi nhanh chóng biểu diễn lấy le, quật đi quật về thế nào mà trúng hai gã bên cạnh đôm đốp, lúc dừng còn hú lên một tiếng rõ to.

Tử Hân cùng anh chàng soái ca cứ nghệch mặt ngắm, thầm nghĩ ba tên này là đang diễn trò hề hay sao, thật quá sức khôi hài.

Trông gã dê đầu đàn nghếch mặt thách thức, chàng trai liền giựt lấy sợi dây nhảy trên tay Tử Hân, xé bịch nilong, giũ giũ trước con mắt ngỡ ngàng, ngớ ngẩn của cô và ba gã có ý đồ cướp sắc.

-        Nó làm cái quái gì kia nhỉ?

Dê đầu đàn quay sang hỏi hai tên dê còn lại nhưng đáp lời hắn chỉ là những cái lắc đầu lia lịa. Tử Hân cũng chẳng biết anh hùng xuất hiện giữa màn đêm tính múa điệu gì nữa.

Giũ dây thẳng thớm xong, người hùng của Tử Hân bắt đầu quay và nhảy. Ba gã đần thấy thế liền chửi đổng mấy câu, mon men tới. Khổ nỗi, mỗi lần định tiếp cận thì sợ dây quật trúng vì lực quay khá mạnh nên chúng cứ chờn vờn chạng vạng.

Thế là, gã đầu đàn nhắm nhứ đếm một, hai, ba liền lao vô để không bị dây quật, rồi nhảy liên tục theo vòng quay. Tiếp đó, hai gã kia cũng bắt chước chạy vô góp vui. Ban nãy bị đàn anh quất cho mấy cái sảng hồn nên chúng ngu luôn, thấy sao làm vậy.

Xem cả bốn người cùng chung một nhịp, nhảy nhót tưng tưng dưới ánh đèn mờ mà Tử Hân há miệng chẳng thốt nên lời. Rốt cuộc cô gặp phải chuyện gì đây nhỉ. Có lẽ nào là ba gã dê già và một tên thiểu năng ư.