Chương 91 - Sao Băng Qua Trời
Chiếc phi cơ đưa Tử Hân đến nước B đáp xuống lúc trời đã xế chiều. Hoàn tất thủ tục nhập cảnh xong, cô nhanh chóng kéo hành lý tiến ra ngoài.
Vào mùa cao điểm, lượng khách đổ về sân bay tăng đột biến. Ngồi cả nửa ngày trên bầu trời, Tử Hân đã thấm mệt, giờ lại chen chúc trong dòng người đông đúc, bản thân cô hoàn toàn kiệt sức.
Từ đó giờ, đây là lần đầu cô xuất ngoại, cũng là lần đầu đi xa và lâu như vậy.
Đảo mắt nhìn ngang liếc dọc, phát hiện tấm biển đề tên mình, cô vội vã len lỏi qua đám hành khách xôn xao, bước tới gần.
Người đàn ông với cặp kính cận, trạc khoảng bốn mươi tuổi, mặc tây trang trông rất lịch thiệp, cúi đầu chào ngay khi vừa chạm mặt cô.
- Chào cô chủ, cô chủ có mệt lắm không ạ?
- Một chút thôi ạ. Cám ơn chú Nghiêm đã tới đón cháu. – Cô cúi đầu lễ phép.
Hành động của Tử Hân làm Nghiêm Đức bối rối, vội cúi theo. Vì tuy tuổi đời hơn gần gấp đôi nhưng ông vẫn mang phận thấp kém, còn cô chính là vị nữ chủ Nam Thành trong tương lai gần.
- Cô chủ đừng nói thế. Chủ tịch đã phân phó trước rồi.
Thấy ông chú thích trang trọng kính cẩn, Tử Hân chỉ biết gật đầu thuận ý. Đây là đặc quyền, phúc lợi của cô gái gắn trên mình cái mác vợ chưa cưới của cậu chủ Lý gia, con dâu Lý Hạo Nam.
Cô đưa hành lý để Nghiêm Đức xách giúp rồi theo chân hắn đến chỗ đỗ ô tô. Giây phút này, cô chỉ ước mau về nhà, lăn quay, ngủ một giấc cho tỉnh hồn.
Xe bon bon chạy, qua hết tầm nửa tiếng thì tới nơi. Nghiêm Đức bước xuống, mở cửa mời Tử Hân và trao chìa khóa nhà cho cô, xong lại vòng sau cốp lấy đồ. Chờ cô mở cửa, hắn mang tất cả vào nhà rồi cúi chào tạm biệt.
- Cô chủ nghỉ ngơi đi ạ, tôi xin phép. Nếu có cần bất cứ thứ gì, cô hãy gọi tôi. – Vừa nói, Nghiêm Đức vừa rút danh thiếp ra.
- Chú Nghiêm, ngày mai, chú chở tôi đến chi nhánh nhé, tôi chưa biết đường. – Tử Hân gấp gáp gọi với theo.
- Chủ tịch bảo để cô chủ nghỉ ngơi một tuần cho khỏe đã, ngài ấy cũng sắp xếp tài xế riêng đưa đón cô ạ. – Nghiêm Đức xoay người, nhỏ giọng.
- À. Vậy sao? Thôi, chú về đi.
Nghiêm Đức cúi đầu lần nữa và cất bước thật nhanh. Trước lúc gặp Tử Hân, hắn còn tưởng tượng ra hình ảnh người con gái chảnh chọe, tỏ vẻ ta đây như bao tiểu thư con nhà quyền quý khác. Nào ngờ lại là cô bé lễ phép, biết điều, hiểu chuyện.
Xem bộ, chủ tịch Lý Hạo Nam thật có mắt nhìn, chọn giúp con trai một người vợ đáng yêu, đẹp người, đẹp nết.
Tử Hân khóa cổng cẩn thận rồi tiến vào bên trong. Vì chỉ mình cô ở nên Lý Hạo Nam chọn căn nhà với diện tích vừa phải, thiết kế rất hiện đại, độc đáo theo phong cách tân cổ điển, đơn giản nhưng không đơn điệu.
Sau mấy phút đảo vòng từ dưới lên trên, Tử Hân mang hết hành lý vô phòng ngủ và bắt đầu sắp xếp.
Biết bên nước X giờ trời hãy còn sớm, cô chưa dám gọi báo tin, sợ phá hỏng giấc ngủ của mọi người.
Đồ đạc mang qua chỉ có giày dép, quần áo, khăn quàng cổ, son phấn cùng những trang sức là quà tặng của Hạo Nhiên lẫn Thiên Thuận qua mấy dịp sinh nhật, lễ tết, hộp đựng kỷ vật của ba mẹ cô, sách dạy võ của Diệp sư phụ, một cái laptop và chiếc thẻ quẹt không giới hạn.
Nhác thấy chiếc hộp đựng cài áo hình hoa anh đào, Tử Hân bất giác cầm lên, mở ra, tiến đến trước gương, cài vào.
Đường nét chế tác tỉ mỉ, tinh tế, uyển chuyển đem lại nét thanh lịch trang nhã như điểm nhấn độc đáo nâng tầm phong cách trang phục khiến cô lặng ngắm hồi lâu.
Mãi khi nghe bụng mình biểu tình, cô mới tháo nó ra, cất gọn tất cả rồi quay xuống nhà bếp, lục tìm trong tủ lạnh.
Nhìn những hộp cá, thịt đã sơ chế sẵn, chất gọn gàng cùng rất nhiều rau, củ quả tươi ngon và vô số thức ăn nguội tiện lợi, sống mũi Tử Hân bỗng cay cay.
Cô biết rõ các thứ này đều là Hạo Nhiên dặn dò, nhờ vả Nghiêm Đức chuẩn bị chứ Lý Hạo Nam vốn đâu rảnh mà quan tâm chi tiết thế.
Vì mệt nên cô chỉ làm một chiếc bánh sandwich kẹp lót dạ và trở lại phòng.
Với lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn nhỏ kế bên đầu giường, Tử Hân thoăn thoắt nhấn số gọi về biệt thự bởi di động vẫn đang sạc pin. Sau hai hồi chuông đổ mới có người bắt máy, nhận ra giọng dì Hà, cô vội vàng cất tiếng.
- Là cháu, Tử Hân đây dì, cháu đã tới nhà ạ.
- Ôi, thế thì tôi yên tâm rồi. Cô chủ có mệt không?
- Hơi hơi thôi, lát cháu ngủ dậy sẽ tỉnh ngay ấy mà. À…cậu chủ dậy chưa dì? – Tử Hân hơi chút ngập ngừng khi đề cập đến Hạo Nhiên.
- Vẫn đang ngủ ạ. Hôm qua cậu ấy về nhà khuya lắm, còn say mèm nữa. – Dì Hà buồn rầu đáp.
- Vậy ạ? Thôi, cháu cúp máy đây, cháu buồn ngủ quá.