Chương 90 - Sao Băng Qua Trời

Trời dần khuya, mưa đã nhẹ hạt, hiu hắt rơi ngoài quán vắng. Con phố nhỏ những đêm mưa trông càng buồn hơn, khiến người lữ khách cũng chạnh lòng.

Tử Hương đưa tay giữ chặt chai rượu, đôi mắt buồn khổ xoáy thẳng vào Hạo Nhiên.

-        Anh say rồi, đừng uống nữa.

-        Chỉ lần này thôi, vậy thì, tôi mới ngủ được.

Hạo Nhiên gỡ tay Tử Hương ra, tiếp tục rót thêm cho đầy ly. Có lẽ đêm nay là đêm buồn nhất của anh kể từ ngày Tử Hân đến Lý gia. Cô lạnh lùng bảo anh quên tất cả đi.

Sao anh có thể xóa hết dấu chân son đã in hằn khắp trái tim khốn khổ. Ánh mắt dáo dác tìm bóng nhân tình mà anh bắt gặp khi bất giác ngoái nhìn như muối xát vào lòng, thật sự quá đau.

-        Tàn nhẫn, phụ nữ máu lạnh vô tình.

Nghe anh phán câu xanh rờn, Lưu Nhược Bân lập tức quay sang Tử Hương, lắc đầu ý bảo không phải cậu chủ nhà hắn đang ám chỉ cô đâu.

Cô gật đầu chứng tỏ mình hiểu, xong, nâng ly lên, uống một ngụm. Đối với cô mà nói, nếu vinh hạnh được làm người phụ nữ anh đề cập tới đã là niềm hạnh phúc lớn lao.

Giấc chiều, anh đột nhiên gọi điện rủ rê đi ăn tối khiến cô khấp khởi mừng thầm. Đến nơi và nghe Lưu Nhược Bân rỉ tai mới biết anh đang buồn tình, muốn tìm bạn uống rượu.

Mà nhóm bạn của anh toàn cô chiêu cậu ấm loi nhoi, có bao giờ chịu ngồi những nơi thế này. Vậy nên, anh chọn cô, một người con gái trầm tính, nghe nhiều hơn nói, tửu lượng tốt, chẳng khóc nhè hay nhõng nhẽo khi say.

Chai rượu thứ năm vừa cạn thì Hạo Nhiên cũng say khướt, gục luôn xuống bàn, miệng liên tục gọi tên người thương.

Thanh toán xong, Lưu Nhược Bân cùng Tử Hương ghé vai dìu anh ra xe. Bất chợt, mưa lại ào ào trút nước.

-        Anh đưa anh ấy về đi, để tôi kêu taxi, vòng tới vòng lui xa lắm.

Tử Hương nói nhanh cho Lưu Nhược Bân nghe rồi chạy trở vào trong, rút điện thoại gọi tổng đài. Tuy tiếc nuối vì chẳng được gần bên cô thêm chút nữa nhưng vì Hạo Nhiên quá say nên Lưu Nhược Bân đành ngậm ngùi quay xe.

Cả hai về đến biệt thự, đồng hồ cũng đã điểm mười một giờ khuya. Lý Hạo Nam vừa xử lý tài liệu xong, liếc thấy ánh đèn ô tô chấp chới xen màn mưa dưới sân, ông liền rảo bước đi xuống.

-        Cháu chào chủ tịch ạ. – Lưu Nhược Bân lễ phép cúi đầu.

Nhìn Hạo Nhiên giống người bị rút mất xương, quặt quẹo bám víu Lưu Nhược Bân và cô hầu gái, Lý Hạo Nam chỉ thở dài lắc đầu. Ông không la mắng gì thằng con trai bởi biết rõ lý do nó trở thành cái bộ dạng thảm hại này.

-        Cháu phụ đưa Hạo Nhiên về phòng giúp bác nhé. – Lý Hạo Nam dịu giọng.

Lưu Nhược Bân vâng dạ, cùng cô hầu gái dốc sức dìu Hạo Nhiên lên cầu thang, vô phòng, đỡ nằm xuống giường. Kéo chăn đắp kín người anh xong, họ gấp gáp quay ra. Lưu Nhược Bân cúi chào Lý Hạo Nam lần nữa rồi vội vàng cất bước.

-        Tử H…â…n, Tử Hân em, Tử Hân à. Tử H..â...n

Giữa khoảng lặng của bóng đêm, vẳng lên tiếng nỉ non gọi tên người con gái lẫn tiếng khóc rấm rứt thê lương. Cơn say khiến Hạo Nhiên đi không vững nhưng chẳng thể giúp anh tạm quên cô.

Chỉ có kêu tên cô, anh mới vơi nhẹ nỗi nhớ thương day dứt, như lúc đau đớn, người ta thường rên la.

Anh nào muốn làm em trai cô, anh nào muốn bị cô thương hại. Anh muốn làm người đàn ông của cô, muốn có được tình yêu nam nữ với cô.

Vì cớ gì mà tất cả những điều đó cô đều trao cho kẻ tên Thiên Thuận kia chứ. Tận giây phút cuối cùng, cô vẫn kiên trì trông đợi anh ta trong vô vọng.

Hôm nay, một người về viễn xứ, mang theo trái tim của hai người. Bên khung cửa sổ mù hơi nước lạnh. Thiên Thuận đứng lặng nhìn ra mênh mông bóng tối.

Biết trước Tử Hân đi anh sẽ rất buồn, nhưng anh có ngờ đâu lại buồn nhiều đến vậy.

Khoảng cách giữa đôi bên giờ đâu phải đoạn đường từ trang trại qua biệt thự hay từ thành phố K về tỉnh J nữa mà là nửa vòng trái đất, xa xăm trùng khơi.

Hình ảnh cô quay quắt tìm kiếm anh ở sân bay bỗng xuất hiện, xé nát trái tim tình chung. Anh hối hận thật rồi, lý ra ngay khi Hạo Nhiên rời khỏi, anh nên chạy tới ôm cô mới đúng. Anh sợ cô đau lòng. Thế mà, giờ đây chính anh lại cảm thấy nhức nhối vì đã bỏ lỡ phút giây quý giá ấy.

-        Tử Hân, anh xin lỗi, anh xin lỗi em, Tử Hân à, anh sai rồi, anh quá sai rồi.

Men rượu trong người khiến Thiên Thuận chẳng còn đủ sức mà giữ cho bản thân mạnh mẽ, anh bật khóc nức nở y hệt đứa trẻ bị bỏ rơi. Người đi đau một, người ở đau mười.

Cơn mưa chiều kéo dài đến tận đêm như muốn gội sạch tất cả quá khứ của một buổi sáng chan hòa ánh nắng, những dấu chân người, những bụi mờ bám trên khung cửa kính. Chỉ là, nó khó mà cuốn trôi muộn phiền kiếp người.