Chương 89 - Sao Băng Qua Trời
Cuối cùng thì ngày chia tay cũng tới. Chiều hè, mưa tựa trút nước, hạt ngả hạt nghiêng, trắng xóa một khoảng trời. Chiếc ô tô dần chuyển bánh, rời khỏi cổng ngôi biệt thự, tiến thẳng đến sân bay quốc tế.
Tử Hân đưa bàn tay gầy áp khẽ lên ô cửa xe như vẫy chào tạm biệt tất cả. Hơi nước cách lớp kính vẫn khiến cô cảm nhận rất rõ cái giá lạnh bên ngoài.
Hôm nay, Thiên Thuận đã nói trước sẽ chẳng thể tiễn cô vì anh còn bận đi gặp khách hàng đàm phán hợp đồng.
Bản thân cô biết rõ, nếu muốn, anh có thể sắp xếp được, chỉ là anh không thích giáp mặt ba người làm cô thêm phần khó xử.
Hàng cây hai bên đường nghiêng ngả trong cơn gió ầm ào. Cái tầm tã của cơn mưa đầu mùa nhấn phố phường chìm vào sâu tĩnh lặng, gợi nỗi sầu chất ngất trái tim những kẻ đang yêu mà phải chia lìa nhau.
- Em qua đến nơi nhớ gọi về báo để nhà yên tâm nhé. – Hạo Nhiên trầm giọng cất tiếng.
Cô khe khẽ gật đầu, vẫn nhìn mênh mông phố vắng. Mai này, trên con đường đơn lạnh mưa giăng nơi xứ người, chẳng có Thiên Thuận che ô cho cô nép mình bước đi nữa.
Cô sẽ tự bóc vỏ tôm và cắt thịt nhỏ mỗi khi ra ngoài ăn. Ánh nắng mùa hè tự cô đón lấy, lá vàng mùa thu mình cô góp nhặt.
Sau khi hoàn tất các thủ tục xuất cảnh, Tử Hân tới ngồi xuống băng ghế chờ cạnh Hạo Nhiên. Đôi mắt chốc chốc cứ đảo tròn vòng vòng tựa hồ muốn tìm kiếm phép mầu, cô ước sao được thấy Thiên Thuận trước giờ lên máy bay, dù chỉ là nhìn từ xa thôi.
Kề bên cô, Hạo Nhiên mặt ủ mày chao, hai tay đan chặt nhau, đầu cúi gầm. Giây phút phân kỳ càng lúc càng gần khiến trái tim anh se sắt, cổ họng nghẹn đắng, mi mắt nhòe cay.
Giá như còn là một đứa trẻ con, anh sẽ lầy lội ôm lấy chân cô mà van khóc xin cô ở lại, khổ nỗi, anh lớn mất rồi. Nếu làm vậy, anh sợ cô ghê gớm anh thêm.
Tiếng loa phát thanh thông báo chuyến bay đến nước B sắp tới giờ khởi hành vang vọng bên tai. Tử Hân và Hạo Nhiên cùng lúc đứng dậy. Trông vẻ mặt buồn rầu của anh, bất giác, cô cũng xót xa trong lòng.
- Tôi vào đây. – Cô nhỏ giọng cất lời tạm biệt.
- Tử Hân, giữ gìn sức khỏe, tôi đợi em trở về.
Nhìn ánh mắt kiên định đối diện, Tử Hân chẳng biết phải nói gì nữa. Hạo Nhiên biết rõ nguyên nhân cô đi bởi do đâu mà anh bảo đợi là sao chứ, thế thì thành công cốc hết à. Qua mấy giây mím môi lấy bình tĩnh, cô khẽ lên tiếng.
- Cậu đừng đợi tôi, tôi mong cậu hãy quên tất cả, hãy mở lòng đón nhận người con gái thật lòng yêu cậu, có vậy, cậu mới hạnh phúc.
- Em chính là hạnh phúc của tôi, không còn ai khác. Tử Hân à, do em chưa nhận ra đấy, chúng ta là định mệnh của nhau. Thôi, em vào, tôi đi.
Giây phút Hạo Nhiên quay lưng, giọt nước mắt tủi hờn nhạt nhòa rơi xuống, kịp cho Tử Hân nhìn thấy. Cô tiếp tục quan sát xung quanh để tìm kiếm hy vọng mong manh. Cuối cùng, Thiên Thuận vẫn không xuất hiện.
Gạt khô đôi dòng lệ, cô xốc lại chiếc túi đeo bên vai, mạnh mẽ cất bước.
Phía xa, Thiên Thuận chậm rãi rời khỏi cây cột, dõi mắt trông theo ảnh hình người yêu như làn khói khuất dần sau lớp kính. Vì chẳng đành lòng nhìn cô khóc thảm nên anh chọn cách tiễn cô từ đây.
- Tử Hân, thượng lộ bình an, anh chờ em.
Chiếc điện thoại trong túi khẽ ngân nga một điệu nhạc buồn. Thấy màn hình hiện lên tên Hạ Tiểu Kỳ, Thiên Thuận liền bấm nghe.
- Tiểu Kỳ, có chuyện gì vậy em?
- Chị Tử Hân đi rồi hả anh? – Giọng Hạ Tiểu Kỳ nhỏ nhẹ cất lên bên kia đầu máy.
- Ừ, mới vô phòng chờ. – Anh đáp gọn.
- Sao trời mưa lớn thế này nhỉ? Anh…uống vài ly nhé.
- Được.
Thiên Thuận cúp máy, nhanh chóng xuống bãi đỗ lấy xe. Anh biết Hạ Tiểu Kỳ chỉ có ý tốt, người yêu rời xa trong một ngày giông bão, cô sợ anh buồn nên tìm cớ an ủi. Nếu như cô không rủ thì anh cũng định gọi Cảnh Lâm cùng mình giải sầu.
Vì biết ý Thiên Thuận thành thử Hạ Tiểu Kỳ chọn quán ven đường làm điểm hẹn. Sau hồi lâu chờ đợi, thấy bên ngoài xuất hiện hai chiếc ô tô sang trọng tấp vào, cô liền đoán ngay là anh và Cảnh Lâm.
Ban nãy trên đường tới đây, anh có nói trước sẽ gọi thêm anh chàng luật sư trẻ đi chung.
- Chào Hạ tiểu thư xinh đẹp, chúng ta lại gặp nhau. – Cảnh Lâm lịch sự đưa tay ra.
- Chào luật sư Cảnh, trông anh ngày càng phong độ. – Cô mỉm cười đáp lễ.
- Tôi biết chứ, lắm lúc đẹp trai quá cũng khổ, gieo tương tư cho nhiều người.
Cảnh Lâm vừa dứt lời, Thiên Thuận lẫn Hạ Tiểu Kỳ liền bật cười. Xem bộ tay luật sư này tự tin thái quá. Cả ba đùa qua đùa lại một hồi rồi cùng nhau ngồi xuống, gọi món và rót rượu.