Chương 88 - Sao Băng Qua Trời

-        Chẳng phải mùa xuân năm sau là hoa nở sao? Cậu hãy nghĩ nó là biểu tượng của sự trẻ hóa và tái sinh. Riêng tôi cho rằng, hoa nở, hoa tàn ý muốn nhắc mọi người biết trân trọng khoảng khắc hiện tại.

Chất giọng dịu dàng, ánh mắt chứa đựng niềm tin mãnh liệt của cô như dệt nên khung trời mơ mộng chưa vướng u sầu, nơi đó, ngàn cánh hoa mỏng manh nhẹ nhàng rơi theo gió hòa vào bản nhạc tình du dương.

-        Tử Hân em, em đi dạo với tôi mấy phút nhé. – Hạo Nhiên cất lời đề nghị.

-        Cậu đợi tôi một lát.

Nói rồi, Tử Hân bật đứng lên, tiến lại phía cửa sổ, kéo lớp kính, đưa bàn tay ra ngoài. Khi xác định trời ngừng mưa, cô mới quay người nhìn Hạo Nhiên, mạnh dạn gật đầu. Tuy ban nãy chỉ là mưa phùn nhưng vì anh đang bệnh nên cô hơi lo.

Âm thanh của tiếng bước chân đôi nam nữ khua vào màn tối, lướt qua những nhành cây, ngọn cỏ in màu kỷ niệm của thời chưa biết yêu đương. Ánh trăng vàng năm nào rơi trên môi cười trẻ nhỏ đã lạc nẻo đi xa.

Đêm nay, trăng bị cắt đôi chỉ còn một nửa, héo hắt rọi xuống nhân gian, nửa như oán thán, nửa như than sầu.

-        Tử Hân, em sang bên ấy, chú ý sức khỏe, lạ nước dễ bệnh lắm. – Giọng Hạo Nhiên trầm buồn, u uẩn.

-        Cậu đừng lo, tôi lớn rồi mà, lâu dần cũng quen thôi. – Cô cười đáp.

-        Rảnh thời gian, em luyện tập thêm nhé, theo tôi biết thì trước giờ Diệp sư phụ chẳng ưu ái ai như em.

-        Tôi sẽ chăm chỉ học tiếp. Cậu chủ, cám ơn cậu vì món quà và cuốn sách.

Tử Hân vừa dứt lời thì cả hai cũng quay lại điểm xuất phát. Vì thảm cỏ đã ướt nên cô đến ngồi đong đưa trên chiếc xích đu, còn Hạo Nhiên thì đứng tựa vào gốc cây gần đó.

Có loài hoa nào mà không phôi phai hương sắc, có ân tình nào mà chẳng vấn vương sâu. Mùi dạ lan nở muộn trong vườn thoang thoảng theo gió đêm, càng khơi gợi thứ tình yêu nồng nàn da diết anh gởi trọn về cô.

-        Tử Hân, hay là em ở lại đi, hai năm đâu thể bôi xóa được tình cảm tôi dành cho em. Nếu đã như vậy, em cố chấp làm gì? – Anh đưa đôi mắt u hoài nhìn cô, nghẹn ngào cất tiếng.

-        Tôi muốn thử. Cậu chủ à, chúng ta chẳng ai biết trước điều gì cả, tới khi thời gian trả lời.

Giọng nói cương quyết của cô tựa hồ nhát dao chí mạng đâm xuyên tim Hạo Nhiên. Vì muốn thoát khỏi anh mà cô chấp nhận thử, dẫu cơ hội rất mong manh sao.

Nén nỗi đau vào sâu đáy lòng, anh mỉm cười, lôi những chuyện lúc nhỏ ra ôn lại cùng cô, bởi anh biết rõ, chỉ cần đừng đụng chạm tới mối quan hệ yêu đương thì cô sẽ trò chuyện nhiệt tình.

Sau giây phút ngược dòng thời gian về quá khứ, Tử Hân mơ màng ngủ quên. Nguyên ngày hôm nay, cô chưa chợp mắt được chút nào, cộng thêm lo lắng, buồn bã nên càng thấm mệt, thành thử bây giờ hồn vút bay lên chín tầng mây.

Đôi chân Hạo Nhiên càng lúc càng gần. Từ ngày trưởng thành, mấy khi anh được chứng kiến cô say giấc. Gương mặt thanh tú như ánh trăng hiền giúp xoa dịu nỗi trống trải và tổn thương trong trái tim anh thuở ấu thơ đến tận bây giờ.

Khoảnh khắc anh chìm sâu dưới tận cùng tuyệt vọng thì cô xuất hiện cho anh bám víu và dựa dẫm, để rồi từ ấy, trong mắt anh chỉ ghi nhớ mỗi bóng hình cô. Mãi sau này, khi biết đó gọi là hiệu ứng vịt con thì anh cũng nhận ra rằng mình đã yêu cô tha thiết.

Nhẹ nhàng vén những sợi tóc xõa trên mặt người con gái, cõi lòng bất giác rung động, anh khẽ quỳ xuống, hôn lên bờ môi thắm. Mùi hương từ suối tóc suôn mượt và làn môi mềm thiếu nữ khiến anh càng thêm triền miên say đắm.

Khi Tử Hân đột ngột chuyển mình, Hạo Nhiên mới chợt bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy.

Nhìn bộ dạng không chút phòng bị, cứ vô tư yên giấc của cô mà anh hận bản thân quá, làm sao anh có thể lợi dụng người anh yêu trong lúc này.

Day dứt một hồi, anh khom lưng, luồn tay bế bổng cô và trở vào nhà. Mặc dù biết rõ tình cảm đối phương nhưng cô đã tin tưởng, chẳng hề cảnh giác.

Vậy nên, anh dặn lòng nhất quyết không được làm điều gì quá phận, cho đến ngày cô chính thức thành vợ mình.

Cẩn thận đặt Tử Hân xuống giường xong, Hạo Nhiên kéo chăn đắp lên người cô rồi đứng lặng ngắm thêm hồi lâu.

-        Ngủ ngon nhé Tử Hân. Anh yêu em nhiều lắm.

Đưa tay bật ngọn đèn bàn, anh lầm lũi quay đầu, nhấn công tắc để bóng tối tràn khắp căn phòng. Chỉ còn đêm mai nữa, người sẽ đi rồi. Cánh chim ấy tình nguyện phiêu bạt xứ lạ chỉ mong đổi lại một lời hủy hôn.

Hai năm dài đằng đẵng ấy, anh không được nhìn thấy cô, chẳng thể nghe tiếng cô. Bởi đó là thỏa thuận do chính cô soạn thảo, với sự đồng ý của mỗi ba anh thôi.