Chương 85 - Sao Băng Qua Trời
Tô Mộc Linh thức giấc lúc tiếng chuông báo thức reo sang hồi thứ ba. Ngáp dài ngáp ngắn, cô quờ quạng bước khỏi giường rồi lết vô nhà tắm rửa mặt cho tỉnh.
Bản thân cô ngoài đam mê trở thành bác sĩ ra, mua sắm chiếm vị trí thứ hai. Tuy cách mấy hôm trước đã dạo nát hơn mười shop thời trang cùng Tử Hân nhưng cô vẫn muốn tiếp tục.
Khóa cửa xong, Tô Mộc Linh rời căn hộ, xuống lấy xe, lái đến trung tâm thương mại lớn nhất tỉnh J, nơi các tín đồ mê shopping như cô thường xuyên lui tới.
Sau một hồi đảo mấy vòng và lựa được kha khá quần áo lẫn phụ kiện, Tô Mộc Linh hài lòng trở ra.
Nhác thấy chiếc khăn quàng cổ thêu thùa bắt mắt treo ở gian hàng kế bên, cô mau mắn tấp vào. Đang ngắm nghía bỗng dưng nghe vang lên tiếng đàn ông chào hỏi.
- Mùa hè mà cô Tô Mộc Linh sắm khăn choàng sao?
Ngoái cổ nhìn, Tô Mộc Linh há hốc miệng khi trước mặt là cái đầu sọ độc nhất vô nhị Chu Hà đang toét miệng cười. Thật lòng, cô nghĩ hắn đừng nhe răng sẽ đỡ dọa người hơn.
- Cảnh sát Chu, anh cũng đi shopping à?
- Đâu có, đội chúng tôi đang điều tra một vụ án, tới đây thu thập thông tin thôi. – Hắn dịu giọng trả lời.
- Ơ. Tôi tưởng anh là cảnh sát giao thông. Hôm trước…– Cô ngập ngừng.
- Vì chúng tôi đang ở hiện trường gần đó, thấy tai nạn nên xử lý luôn cho đường thông thoáng. Cảnh phục khác nhau mà.
- Ra vậy, tôi không chú ý lắm. À, cái này mua để dành mùa đông, tôi thấy ưng ý thì lấy thôi chứ lúc cần lại chẳng có mẫu hợp gu mình. – Tô Mộc Linh cười cười, tay vân vê trên tấm vải lụa.
Chu Hà gật gù, tiện thể lấy luôn chiếc khăn sát bên lên, quấn một nùi quanh cổ, soi vào gương rồi hỏi cô ngắm xem có hợp với hắn chăng.
Nhìn bộ dạng của gã đàn ông, Tô Mộc Linh hết nhịn nổi, liền phì cười. Và rất tự nhiên, cô ngỏ ý để mình giúp hắn. Được người đẹp chủ động đề nghị, hắn mừng cuống quýt, vội vàng tháo khăn xuống, đưa cho cô.
Các ngón tay thanh mảnh vuốt thẳng chiếc khăn, nhẹ nhàng quàng qua đôi vai người đàn ông, thực hiện kiểu thắt The City Slicker cổ điển đơn giản nhất, trông gọn gàng, không cầu kỳ và dễ làm.
- Xong rồi đấy. – Cô cẩn thận cân chỉnh hai đầu khăn bằng nhau.
Vừa lúc này, chuông báo động đột ngột kêu vang. Lập tức, cả tòa nhà bỗng chốc xôn xao. Tô Mộc Linh hoảng quá, chưa kịp quan sát xem cháy từ đâu mà vội vã túm chặt chiếc khăn, kéo cổ Chu Hà theo mình thoát thân.
Chị bán hàng bất ngờ la oai oái, phần vì chẳng biết có cháy hay không, phần vì hai cô cậu kia chưa trả tiền đã co chân biến mất, hệt như cướp giữa ban ngày.
Nhưng khi thấy mấy chiếc túi của các nhãn hàng nổi tiếng đang vứt trước quầy mình thì chị hiểu là do bọn họ sợ quá nên bỏ chạy thôi.
Chiếc khăn quái ác thít chặt lấy Chu Hà khiến hắn cảm giác bản thân sắp đầu lìa khỏi cổ. Mặt hắn tím tái, cố gắng đón lấy vài sợi không khí để đưa vào phổi cứu mạng mà chẳng được.
Đến lúc bên kỹ thuật tòa nhà phát loa thông báo đó là sự cố, kêu gọi mọi người bình tĩnh thì Tô Mộc Linh mới thắng lại, bàn tay buông khỏi chiếc khăn, thở hổn hển.
Quay lưng nhìn Chu Hà, cô suýt chết ngất bởi cái bộ dạng thảm hại, hắn quỳ rạp dưới đất, há miệng lấy hơi.
- Ôi…cảnh sát Chu, anh…anh bị sao vậy? – Cô lắp bắp.
Hắn chẳng nói chẳng rằng, xua tay, rút chiếc khăn dúi cho Tô Mộc Linh, làm hiệu bảo cô hãy trả giúp, xong, xiểng niễng bước đi.
Bị nó siết thiếu điều muốn le lưỡi cóc nên hắn quyết định thôi chẳng mua nữa.
Tô Mộc Linh ngẩn tò te dõi theo, nỗi hối hận ngập tràn. Cô vốn đâu cố ý, chỉ vì bị ám ảnh bởi trận hỏa hoạn trên chiếc du thuyền năm xưa qua lời kể của Tử Hân thành thử cô luôn sợ hãi mỗi lần nghe chuông báo cháy réo lên.
Trở lại gian hàng, Tô Mộc Linh thanh toán cả hai chiếc khăn rồi tay xách nách mang mấy giỏ đồ ra xe. Vừa ngồi vào ghế lái, như sực nhớ chuyện quan trọng, cô lấy điện thoại, nhấn số gọi Tử Hân.
Chuông reo liên tục nhưng chẳng ai bắt máy, Tô Mộc Linh sốt ruột cắn chặt môi. Sau mấy lần chạm mặt, cô biết Chu Hà và Hạo Nhiên có mối quan hệ khá thân thiết. Sợ nhỡ đâu lát nữa hắn liên lạc với cậu ấm Lý gia, bô lô ba la chuyện ban nãy thì e bại lộ hết.
Đáng lý bây giờ cô nên ở cùng Tử Hân ngoài biển mới đúng.
- Tử Hân ơi Tử Hân, sao cứ gần anh ấy là cậu vứt điện thoại vậy chứ? Mình hại cậu mất rồi. – Cô nhăn nhó kêu than.
Cũng chẳng hiểu có phải vì Tô Mộc Linh gọi hồn dữ quá hay không mà lúc này, bên bờ biển, Tử Hân hắt hơi liên tục, tới mức đỏ mặt đỏ mày.
- Em lạnh hả? – Thiên Thuận lo lắng nhìn người yêu.
- Chắc ai nhắc tên em ấy.
Cô mỉm cười tinh nghịch, tiếp tục bám tựa tay anh, cùng nhau in dấu chân dọc dải cát dài trắng mịn và lắng nghe tiếng gió lùa qua rặng dương xanh.