Chương 86 - Sao Băng Qua Trời
Hoàng hôn trên biển mới tuyệt vời làm sao, những tia nắng cuối ngày rơi vào lòng đại dương tựa hồ muốn nhấn chìm cả bầu trời xuống sâu lớp sóng mang lại vẻ đẹp siêu thực đến lịm tim, lãng mạn nhưng không kém phần hùng vĩ.
Giữa khung cảnh chói lọi của ráng chiều, đôi tình nhân mệnh khổ ôm lấy nhau, gởi trao đối phương nụ hôn nồng nàn tha thiết, hai trái tim hòa chung nhịp đập, ngân lên giai điệu bản tình ca bất tận.
- Em sao vậy? – Anh hụt hẫng hỏi khi thấy Tử Hân đột ngột đẩy mình ra.
- Em…không thở được. – Cô e thẹn cúi đầu.
Trông bộ dạng vừa xấu hổ vừa như hối lỗi của Tử Hân, Thiên Thuận chỉ còn biết cười trừ, ai bảo cô đáng yêu quá mức, khiến anh khó kiềm nén cảm xúc mà triền miên trên đôi môi hồng.
Đưa tay kéo cô ôm vào lòng, anh nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc dài xõa buông phủ tấm lưng gầy.
Vẻ đẹp chiều hoàng hôn khó diễn tả thành lời và tình cảm anh dành cho cô cũng vậy, ba chữ “anh yêu em” đâu thể nào bộc bạch hết tâm tư cõi lòng anh.
- Tử Hân, sang đó, nhớ chăm sóc tốt bản thân nhé.
- Anh đừng nhớ em quá, đổ bệnh đấy.
Cô thì thầm nói nhỏ, giọt nước mắt long lanh vỡ tan, nhuộm khóe mi nhạt nhòa. Một năm qua, thời gian gặp nhau vỏn vẹn có mấy lần, anh nhung nhớ cô đến hao gầy thân xác, huống hồ là hai năm.
Tạm biệt biển chiều, cả hai dìu nhau trở lại khách sạn. Họ chỉ còn nốt đêm nay để bên nhau thôi, ngày mai, khi ánh dương ló dạng, đôi ngã sẽ chia xa. Cô về Lý gia, chuẩn bị lên đường xuất ngoại, còn anh tiếp tục với những bộn bề công việc.
Đang chuẩn bị thay đồ ra ngoài dùng bữa bỗng nghe tiếng chuông điện thoại trong túi xách ngân nga. Tử Hân vội vàng lục tìm, thấy màn hiện tên Tô Mộc Linh, cô bất giác có linh tính chẳng lành. Vừa nhấn phím thì ở đầu máy bên kia, giọng nữ lanh lảnh cất cao.
- Trời ơi, cậu đừng xài điện thoại nữa. Cậu biết mình ngồi canh cậu cả buổi không?
- Mình xin lỗi, tại dạo biển nên mình đâu mang điện thoại. Nhưng mà…xảy ra chuyện gì? – Tử Hân gấp gáp hỏi.
Thế rồi, Tô Mộc Linh đem chuyện ở trung tâm mua sắm kể rõ ngọn ngành cho Tử Hân nghe và hối thúc cô bạn hãy mau quay về trước khi quá muộn.
- Tử Hân, Hạo Nhiên có hỏi vì sao Chu Hà chỉ thấy mỗi mình ở trung tâm thì cậu nói là tắm biển mệt quá nên ghé nhà mình nghỉ chứ không đi theo được nhé. – Tô Mộc Linh nhiệt tình bày vẽ giúp bạn thân cách chống chế.
Bên cạnh Tử Hân, Thiên Thuận đứng lặng im, chăm chú quan sát sắc mặt bạn gái. Tuy chưa biết nội dung cuộc gọi nhưng trông cô thất thần, anh cũng phập phồng bất an.
- Có chuyện gì vậy em? – Anh cất tiếng hỏi ngay khi cô cúp máy.
Lúc này, Tử Hân cũng vừa nhìn thấy tin nhắn SOS của dì Hà. Thầm nghĩ chắc là tên Chu đầu sọ kia đã tọc mạch với Hạo Nhiên mới khiến anh đổ bệnh đổ hoạn ra nông nỗi.
Cô lo lỡ anh dùng mạng sống gây áp lực cho Lý Hạo Nam, buộc ông giữ cô lại, bắt tổ chức đám cưới luôn thì chết chắc.
- Anh, anh đưa em về Lý gia liền đi. Tô Mộc Linh đến trung tâm mua sắm, gặp trúng Chu Hà, chắc hắn mách Hạo Nhiên hay sao mà dì Hà nhắn tin báo cậu ấy sốt cao lắm, mê man bất tỉnh, chẳng ăn uống gì hết.
Thiên Thuận gật đầu, vỗ nhẹ vai cô rồi nhanh chóng thu xếp hành lý. Vẻ lắng lo trên gương mặt thanh tú làm tim anh đột nhiên nhói đau.
Dẫu biết khi hai người lớn lên bên nhau và cậu bé ấy do một tay cô chăm chút từng bữa ăn, giấc ngủ, đương nhiên sẽ có tình cảm nhưng anh vẫn sợ, anh sợ thứ cảm xúc mà cô dành cho Hạo Nhiên không đơn thuần chỉ là tình chị em thân thuộc.
Mặt trời khuất hẳn, vô vàn ánh sao đêm lấp lánh đã xuất hiện khắp nền trời đen sẫm. Sương bắt đầu rơi, thấm nhẹ con đường dài hun hút rực rỡ ánh điện soi dọc dải bờ.
Tử Hân chống cằm nhìn ra mênh mông, cô tiếc nuối quá, niềm hạnh phúc bên anh ngày cuối chẳng được trọn vẹn. Nước mắt mặn lời, cô không thể nào mở miệng để trò chuyện cùng anh nữa, cứ lặng lẽ hoài thương quá khứ.
Bàn tay Thiên Thuận lần tìm đến những ngón búp măng mong manh rồi siết chặt. Anh mong hơi ấm từ mình có thể xoa dịu bớt ngổn ngang trong lòng Tử Hân.
Người con gái nhỏ bé phải chịu đựng quá nhiều áp lực. Còn anh, một gã trai cường tráng lại chẳng thể che nổi bầu trời giông bão cho cô.
Ánh đèn nhiều màu của phố biển dần lùi xa, chỉ còn những ngọn đèn vàng hiu hắt soi rọi quãng đường vắng vẻ. Mưa lất phất bay, vương trên ô cửa kính vài vệt nước mờ.
Mưa chỉ là mưa hay là đất trời cũng đang tuôn lệ, khóc thương mối tình lắm nỗi bi ai.
Tới trước cổng ngôi biệt thự, Thiên Thuận thả cô xuống rồi rời đi trong sầu não. Đêm đâu đã tàn mà tình nhân nỡ vội xa nhau.
Bao nhiêu năm về trước, vô tình uống nhầm một ánh mắt để cho cơn say theo hành hạ anh gần nửa kiếp người.