Chương 84 - Sao Băng Qua Trời
Đùa chán, anh đưa cô đến ngồi trên tảng đá trông ra khơi xa, ngắm những con tàu lấp lánh trong ánh dương đang trập trùng theo nhịp sóng vỗ.
Tử Hân luồn tay ôm lấy anh, ngả vào lòng. Khung cảnh bình yên khiến họ rũ sạch mọi lo toan về cuộc sống tương lai và trầm mình trong khoảng không bát ngát của biển trời xanh ngắt.
- Tử Hân, da em xạm nắng rồi đấy. – Anh nhẹ vuốt ve lên cánh tay cô, dịu dàng nói nhỏ.
- Anh đừng lo, độ vài tuần dưỡng lại sẽ trắng nhanh thôi.
Cô đáp khẽ, mắt vẫn mơ màng nhìn phía trước. Mùi nắng, mùi muối biển, cả mùi hương nam tính hòa quyện trên người anh như quyến rũ cô chẳng muốn rời, cứ tựa đầu, siết tay thật chặt.
- Mình vô tắm gội xong đi ăn nha em, quá bữa trưa rồi, hải sản ở đây tươi ngon lắm, đảm bảo em ăn hết năm con cua lớn.
- Gì chứ? Anh tính cho em ăn mỗi món cua sao? Em muốn ăn ngao, sò, ốc, hến, tôm, cá, mực nữa. – Cô vùng khỏi anh, đọc một tràng hệt sớ táo quân.
- Đồng ý. Mua hết cho em, từ giờ đến tối, chắc chắn đủ thời gian cho cái cối Tử Hân xay hết.
Dứt lời, Thiên Thuận nhảy vội xuống, co chân bỏ chạy. Tử Hân rượt đuổi phía sau anh, kêu la í ới. Xem ra, yêu nhau càng lâu, anh càng mạnh miệng chọc ghẹo cô, chẳng khách sáo hay giữ ý tứ gì.
Vì đôi bên đều thích ăn bên ngoài nhà hàng nên anh dẫn cô ra dãy chòi lá sát ven biển chọn hải sản, cân ký trả tiền để họ nấu mang lên, vừa hay, có thể ngắm cảnh luôn.
Mọi thứ vẫn như lúc trước, Thiên Thuận phục vụ tận tâm tận tình còn Tử Hân chỉ việc thưởng thức mà thôi.
- Anh cũng ăn đi chứ, em ăn hết rồi bóc tiếp. – Cô nuốt vội, cất lời.
- Anh làm nhiều nhiều cho em, đang ăn nửa chừng, đợi sẽ mất ngon đấy. Sau hôm nay thì phải hai năm nữa anh mới có cơ hội chăm sóc em.
Nói đến đó, anh đột nhiên im lặng, cúi đầu, chăm chú vào dĩa tôm. Tử Hân biết anh đang buồn. Quãng thời gian hai năm, nếu để xóa mờ tình cảm trong Hạo Nhiên là quá ngắn, nhưng đối với sự chờ đợi của anh lại quá dài, cả cô cũng vậy.
- Anh, mai sau, anh còn chăm sóc em cả đời, anh thảnh thơi phút nào, nên mừng phút ấy. - Cô đưa con tôm trần lên miệng Thiên Thuận, cười tinh nghịch.
Cùng lúc này, ở biệt thự Lý gia, dì Hà và các cô hầu cứ xuýt xoa đứng trước cửa phòng Hạo Nhiên mãi. Trên gương mặt họ lộ rõ vẻ lo lắng.
Sáng nay, sau khi nuốt mấy sợi mì thì anh vào phòng đóng cửa im ỉm, tận bây giờ vẫn chưa chịu ăn gì.
Vì dì Hà kêu hoài kêu mãi, Hạo Nhiên đành miễn cưỡng lết ra. Nhác thấy anh mặt mày tái nhợt, hơi thở mệt nhọc, bà sốt ruột khuyên anh nên cho gọi bác sĩ tới thăm khám xem sao.
- Cháu có bệnh đâu ạ, tại cháu buồn ngủ quá thôi, lúc nào đói cháu sẽ tự xuống, mọi người đừng gọi nữa nhé.
Câu nói vừa dứt, anh lùi lại đóng cửa kín mít. Thất thểu đến ngã dài thườn thượt trên giường. Bao lâu Tử Hân chưa về thì anh nuốt không trôi. Chẳng rõ bây giờ cô đang làm gì nữa.
Cứ hình dung cảnh đôi nam nữ vui vẻ ăn uống cùng nhau là máu ghen trong anh dâng lên cuồn cuộn.
Hạo Nhiên cứ nằm miết suốt mấy tiếng liền, khi liếc nhìn đồng hồ đã hai giờ chiều, trí tưởng tượng phong phú của anh bắt đầu phát huy tác dụng.
Tử Hân xin ba anh cho cô ở lại qua đêm, nếu vậy lúc mà bóng tối bủa vây tất cả thì chuyện gì sẽ xảy ra giữa hai người họ chứ. Bình thường chẳng sao, nhưng giây phút sắp chia xa người ta thường hay đánh mất lý trí để buông theo cảm xúc.
Nghĩ tới đó, Hạo Nhiên hốt hoảng bật dậy, xồng xộc lao khỏi phòng, thẳng xuống cầu thang rồi chui tọt vào bếp.
Dì Hà đang hâm lại nồi cháo, quay đầu thấy anh đột nhiên đứng ngay phía sau liền đâm hoảng, cái nắp trên tay vuột rớt, loảng xoảng xoay mấy vòng dưới sàn nhà.
- Dì mau gọi Tử Hân đi ạ, bảo với cô ấy rằng cháu đang bị sốt rất cao, không ăn uống gì, cứ gọi tên cô ấy hoài.
Bất chợt nghe anh bày vẽ cả tràng dài mà dì Hà muốn đứng hình luôn. Bà chẳng biết người đứng đây có phải là cậu chủ nhỏ hay chăng nữa, sao có thể bắt một người già gần đất xa trời nói dối trắng trợn thế kia chứ.
- Mau đi dì, nếu không sẽ trễ mất. – Anh nhảy tưng tưng, hối thúc liên tục.
- Được, được. – Dì Hà vừa đáp vừa run rẩy đút tay vô túi, rút điện thoại ra.
Sau mấy cuộc gọi không người bắt máy, cái mặt Hạo Nhiên với dì Hà dài thòng lòng tựa hai cái bơm xe đạp. Anh liêu xiêu ngồi phịch xuống ghế, môi cắn chặt đến bật máu tươi.
Nhìn anh như vậy, dì Hà vội vàng an ủi và lập cập soạn tin nhắn gởi Tử Hân.
- Cậu chủ đừng lo, tôi đã gởi tin nhắn cho cô chủ rồi, cô chủ đọc được sẽ về nhanh thôi. – Bà rươm rướm nước mắt.