Chương 83 - Sao Băng Qua Trời
Chỉ còn ba ngày nữa thôi, Tử Hân sẽ tạm biệt nơi này, đáp chuyến bay sang nước B, hòa vào nhịp sống khác.
Tuy tối qua, khi Lý Hạo Nam cho phép cô đi chơi một ngày một đêm với cô bạn thân Tô Mộc Linh thì Hạo Nhiên chẳng có ý kiến gì nhưng đến sáng nay, vừa ngồi vô bàn, cô nhận ra sắc mặt anh rất tệ, uể oải, mệt mỏi và chỉ uống mỗi nước trái cây.
- Con thấy trong người không khỏe sao? – Lý Hạo Nam chau mày nhìn anh.
- Con hơi mệt chút thôi ạ, ba đừng lo. – Hạo Nhiên nhỏ giọng.
- Lát nói dì Hà nấu cháo mà ăn trưa, để nấu cơm lại không nuốt nổi.
- Dạ.
Nghe cha con họ quan tâm nhau, Tử Hân cũng chẳng xen vào. Sợ há miệng hỏi han khéo chừng Lý Hạo Nam lại đổi ý, bảo cô thôi đừng đi nữa, ở nhà coi giùm con trai ông ấy thì khốn khổ lắm.
Qua nhiều lần dùng Tô Mộc Linh như bình phong cho những cuộc hẹn hò cùng Thiên Thuận và thấy có hiệu quả tốt, thành thử Tử Hân tiếp tục xài chiêu cũ, phiền cô bạn nhiệt tình đến đón mình để thực hiện kế hoạch dạo biển với người yêu.
- Tử Hân ra biển nhớ cẩn thận nhé, hôm trước bác coi thời sự thấy mấy người tắm xa bị sóng cuốn trôi mất đấy. – Lý Hạo Nam quay sang Tử Hân, ân cần nhắc nhở.
- Vâng ạ, chúng cháu chỉ lội gần bờ thôi. – Cô lễ phép đáp lời.
Dùng bữa sáng xong, Lý Hạo Nam tranh thủ tới công ty, Tử Hân cũng gấp gáp lên phòng lấy đồ. Còn mỗi Hạo Nhiên cứ ngồi gắp từng cọng mì nhai nhai.
Chứng kiến Tử Hân hơn một lần nói dối nên anh biết rõ hôm nay, Tô Mộc Linh chỉ làm người bắc cầu giúp đôi nhạn gặp gỡ. Dẫu vậy thì anh đâu thể làm gì khác hơn, là ba anh cấp phép cho cô nàng tự do bay lượn trong hai năm và cấm anh can thiệp.
Bản thân Hạo Nhiên chẳng muốn Lý Hạo Nam có suy nghĩ không tốt về con dâu tương lai khi biết cô dối gạt cả nhà rồi ở bên người đàn ông khác.
Anh đành nhủ lòng hãy tin tưởng phẩm chất tốt đẹp của cô mà thôi. Nếu đứng dậy kể tội cô lúc này sẽ chỉ khiến mối quan hệ giữa hai bên rơi vào bế tắc.
Chiếc xe chở Lý Hạo Nam rời khỏi, Tô Mộc Linh cũng vừa tới. Tử Hân phấn khích reo lên vì trông thấy cô bạn diện nguyên cây hàng hiệu đỏ tiệp màu phương tiện di chuyển.
- Ôi trời ơi, trông cậu kìa, chất phát ngất.
- Đương nhiên, nếu đổi lại là cậu thì sến như hến đấy. – Tô Mộc Linh nhe răng cười.
Tử Hân làm bộ tủi thân, xụ mặt rồi mở cửa xe, chui tọt vào ghế phụ. Tô Mộc Linh tiếp tục cười, lái xe đi.
Thời gian qua, cô hóa chim Ô bắc nhịp cầu cho đôi tình nhân gặp gỡ. Tuy có những ngày bận việc riêng nhưng cô đều cố gắng sắp xếp mỗi khi một trong hai ngỏ ý nhờ vả.
Vậy nên, hơn ai hết, cô mong mối tình này kết thúc đẹp đẽ, có hậu, nếu không bản thân cô sẽ tiếc hoài công sức.
Đến chỗ hẹn, Tô Mộc Linh theo chân Tử Hân xuống, tiến tới chào hỏi Thiên Thuận trước lúc giao người.
- Lâu quá chẳng gặp anh, nhìn anh ngày càng đĩnh đạc, phong độ, đẹp trai. – Cô dẻo miệng ngợi ca.
- Cám ơn em Mộc Linh, vì lời khen và vì đã đưa Tử Hân đến đây.
Thiên Thuận chân thành nhẹ giọng, với tay đón Tử Hân qua đứng cạnh mình.
Đời người đâu cần có quá nhiều bạn, chỉ cần một người tốt làm bạn thân là đủ. Với anh là Cảnh Lâm, còn với Tử Hân là Mộc Linh. Họ chưa bao giờ từ chối giúp đỡ cả hai vì bất cứ lý do gì.
- Thôi, hai người tranh thủ khởi hành cho sớm, em về đây. Chúc chàng cùng nàng thật vui vẻ nhé.
Tô Mộc Linh nháy mắt, ẩn ý chọc ghẹo hại mặt mày Tử Hân đỏ bừng. Thấy cô bạn sắp biến thành trái cà chua, Tô Mộc Linh thích thú cười lớn rồi te te leo lên xe, phóng mất dạng.
Nỗi vui nhất thời nhanh chóng biến mất, gương mặt lai Tây bỗng chốc trở nên u sầu. Cứ mỗi lần bắt gặp đôi nam nữ nào bên nhau, ký ức tồi tệ năm xưa lại xuất hiện, nhắc nhở Tô Mộc Linh nhớ cái đêm buông thả ấy.
Đưa tay quệt nhanh giọt nước mắt, cô tăng tốc lao vun vút trên đường. Định bụng sẽ ghé căn hộ riêng ngủ một giấc đến chiều, sau đó đi mua sắm hết ngày mới về nhà.
Bức tranh thiên nhiên thơ mộng của biển xanh, cát trắng, nắng vàng đập vào mắt khiến Tử Hân không khỏi xao xuyến. Vừa nhận phòng và cất đồ xong, cô kéo tay Thiên Thuận lao nhanh ra dải cát mịn.
- Ôi, chân em bỏng luôn rồi, nhanh lên anh ơi.
Giọng cô réo rắt líu lo như chú chim nhỏ khiến Thiên Thuận háo hức theo. Khi làn nước biếc chảy ngang bàn chân thì cảm giác mát lạnh liền xoa dịu cái nóng bỏng ban nãy.
Đôi tình nhân đuổi nhau chạy dọc bờ biển. Tử Hân cúi xuống, lấy nước hất tung tóe lên người Thiên Thuận. Anh cũng hùa với cô làm loạn.
Yêu nhau bao lâu, đây là lần đầu tiên cả hai được nắm tay nhau đi du lịch một cách đúng nghĩa.