Chương 80 - Sao Băng Qua Trời

Sau tiếng reo khẽ, cô nhanh chóng lôi trái dưa hấu khỏi tủ, rửa sơ nước lạnh, lấy dao bổ đôi. Cũng chẳng biết vì còn buồn ngủ hay gì mà cô cắt luôn trúng tay mình.

Nghe Tử Hân kêu đau, Hạo Nhiên gấp gáp lao qua. Thấy ngón tay cô ứa máu, anh hốt hoảng tóm lấy, đưa lên miệng. Hành động đường đột khiến cô sợ hãi, đẩy vội anh ra, giọng nói trở thành lắp bắp.

- Cậu…cậu lấy thìa múc ăn luôn nhé.

Vừa nói, Tử Hân vừa rút luôn cái vá to đùng cắm giữa nửa trái dưa, xong lật đật chạy thẳng lên lầu, chui tọt vô phòng. Bản thân cô chẳng ngờ cơ thể mình đột nhiên có phản ứng thái quá như thế.

Hồi lâu, sau khi đã lấy băng cá nhân dán vết thương cũng như bình tĩnh lại, Tử Hân mới sực nhớ lời các bác sĩ khuyến cáo không nên dùng dưa hấu vào buổi tối bởi tỷ lệ nước lớn trong nó khiến người ăn liên tục đi vệ sinh, ảnh hưởng giấc ngủ và hôm sau sẽ rất mệt mỏi.

Nghĩ tới đó, cô liền mở cửa, xồng xộc chạy xuống. Thấy Hạo Nhiên đang xắn miếng dưa lớn, cô hấp tấp lao đến, giựt cái vá khỏi tay anh, ôm luôn nửa trái dưa dẹp qua một bên.

- Tôi vẫn chưa ăn hết mà. Em làm gì thế? – Hạo Nhiên ngơ ngác.

- Buổi đêm không nên ăn dưa hấu. – Tử Hân đáp vội.

- Tại sao chứ? – Anh nheo mắt, tỏ vẻ khó hiểu.

- Vì…vì trong dưa hấu chứa rất nhiều nước…nhiều đường, ăn buổi tối sẽ hại cậu bị tăng động. Vậy nên, cậu uống nước cà chua nhé.

Dứt lời, Tử Hân quay sang lục lấy ra mấy trái cà chua chín. Đôi tay thoăn thoắt thái mỏng rồi cho máy xay sinh tố. Chẳng mấy chốc đã có một ly nước ép đỏ tươi đặt trước mặt anh.

Hạo Nhiên hết nhìn ly nước xong lại nhìn Tử Hân. Cái lý thuyết ăn dưa hấu vào bị tăng động chắc không phải là từ người bạn bác sĩ tương lai Tô Mộc Linh kia chứ. Nếu thật như vậy, anh thấy thật sự quan ngại cho các bệnh nhân sau này đến thăm khám mà gặp phải bác sĩ Tô.

- Em lên phòng ngủ trước đi, tôi xin lỗi vì làm em thức giấc. – Anh dịu giọng.

Cô khẽ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng quay lưng. Chờ khi bóng cô khuất hẳn, Hạo Nhiên gục luôn xuống bàn. Anh thấy bản thân quá thảm hại. Anh tức giận vì cô dối gạt mình, tung tăng cùng Thiên Thuận.

Thế mà, chỉ cần một câu hỏi thăm nhẹ nhàng, một hành động quan tâm lo lắng kịp lúc của cô thì trái tim và trí óc anh hoàn toàn tan chảy, chẳng nỡ lòng nào buông lời chất vấn.

Nằm trên giường, lăn lộn hồi lâu vẫn chẳng ngủ được, Tử Hân với tay lấy điện thoại, định nhắn tin cho Thiên Thuận nhưng nghĩ tới nghĩ lui thấy trời đã khuya nên đành thôi, cô chỉ khẽ gọi tên anh và trùm mền, cố nhắm mắt.

Ngay lúc này, ở quầy rượu tại nhà Cảnh Lâm, Thiên Thuận bỗng dưng hắt hơi mấy cái liền khiến người bạn ngồi kế bên bật cười, lên tiếng chọc ghẹo.

- Người yêu gọi thầm tên cậu đấy.

- Giờ này có lẽ cô ấy ngủ rồi, chắc tại tôi vướng sương đêm.

Thiên Thuận mỉm cười đáp lời, nhấc chai rượu đã lưng quá nửa rót thêm vào hai chiếc ly. Hôm nay, anh định sẵn sẽ ở lại đây uống với Cảnh Lâm tới sáng bởi mẹ và ba dượng hắn cùng mấy đứa em đùm túm về quê hết trụi, chỉ còn mỗi hắn đơn độc đón Tết thôi.

- Ra trường cậu tính công tác ở đâu? – Anh quay sang Cảnh Lâm, nháy mắt hỏi.

- Vẫn chưa, có thể sẽ tự mở văn phòng luật sư hoặc xin vô công ty nào đó. Này, hay cậu mở công ty đi, tôi về làm cố vấn cho cậu. Nhé. – Hắn thụi anh một cái, cười thích thú.

- Ai mướn nổi cậu chứ? Với lại, tôi đâu nghĩ mình sẽ mở công ty.

Tiếng thở dài rất khẽ đi kèm sau câu nói. Ước mơ của Thiên Thuận chỉ đơn giản là được trải qua cuộc sống êm đềm cùng Tử Hân sau khi tìm ra sự thật, bắt kẻ thủ ác phải cúi đầu nhận tội trước mộ phần những người đã khuất, chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Tuy nhiên, đến thời điểm này, mọi thứ càng lúc càng mơ hồ, nếu không muốn nói là tuyệt vọng. Manh mối mà anh gởi gắm hy vọng cứ liên tục mất dấu.

- Cảnh Lâm, sao cậu chẳng có bạn gái nhỉ? – Thiên Thuận ngước nhìn những chiếc ly đủ hình dạng, kích cỡ treo ngược trên đầu, mơ màng cất tiếng.

- Thôi, thấy cậu với Tử Hân yêu nhau khổ quá, tôi quyết định giữ đời độc thân.

Hắn nói xong, cả hai cùng lúc bật cười. Vì hắn suy nghĩ thiển cận nên Thiên Thuận cũng chẳng buồn giải thích cho hắn hiểu tình yêu giữa cả hai tuy có đau khổ nhưng vẫn nhuốm màu xanh biếc, đẹp đẽ và trân quý biết bao.

Nếu như người con gái ấy không xuất hiện thì cuộc đời của anh sẽ tủi buồn biết mấy, cô chính là ánh dương chiếu rọi, giúp anh từng bước tìm thấy hướng đi trong tương lai.