Chương 79 - Sao Băng Qua Trời

Đường phố dần thưa người. Làn khói mờ từ điếu thuốc lá của ba, bốn gã đàn ông thuộc tầng lớp lao động nghèo lảng vảng hòa vào khoảng không gian tĩnh lặng làm ánh đèn cao áp càng thêm mờ hơn.

Đây đâu phải lần đầu Tử Hương bất chợt bắt gặp hình ảnh những con người khốn khổ, chắt chiu từng đồng và chẳng thể về quê đoàn viên cùng gia đình.

-        Mồng bảy cô đi làm lại đúng không? – Lưu Nhược Bân liếc nhìn khuôn mặt khả ái qua tấm gương chiếu hậu, nhỏ giọng hỏi.

-        Phải. – Tử Hương hờ hững đáp.

Trên bờ vai gầy của cô, Hạo Nhiên đang nhắm mắt ngủ ngon lành. Hôm nay, anh uống hơi nhiều, lúc vừa lên xe liền gục luôn, hết biết trời trăng mây gió gì nữa.

Lưu Nhược Bân hiểu rõ bình thường, bấy nhiêu đó rượu chẳng thể khiến cậu chủ của hắn đổ, chỉ vì anh buồn nên mới nhanh say như vậy.

Đến đầu con hẻm nhỏ, Lưu Nhược Bân cho xe dừng lại, mau mắn mở cửa, vòng ra phía sau, phụ Tử Hương đỡ Hạo Nhiên nằm xuống băng ghế.

-        Anh chạy từ từ thôi nhé. – Cô nhìn Hạo Nhiên rồi quay sang Lưu Nhược Bân, cẩn thận dặn dò.

-        Cô yên tâm. Mà…hôm nay cô uống cũng nhiều lắm. Cô tự đi được chứ? – Giọng hắn lộ rõ vẻ lo lắng.

-        Tôi bình thường. Anh đưa anh ấy về đi. Tạm biệt.

Tử Hương nhanh chóng quay lưng. Lưu Nhược Bân buồn rầu dõi theo đến khi bóng dáng xinh đẹp kia khuất dần trong khoảng tối, hắn mới chui trở vào ghế lái, nhấn ga vọt nhanh.

Màn đêm vắng lặng, chỉ còn tiếng guốc người con gái khua đều xuống lòng đường. Trong quãng đời tha hương, định sẵn rày đây mai đó, có nơi nào thật là nhà. Thế mà, từ khi gặp Hạo Nhiên, cô lại muốn bản thân mãi mãi trụ vững chốn này.

Dẫu biết mái nhà của anh sẽ chẳng thừa chỗ che mái đầu mình nhưng cô đâu cầu gì cao xa, chỉ ước thi thoảng được nhìn thấy anh, cùng anh uống rượu.

Đưa tay ấn công tắc điện, Tử Hương nhoẻn môi cười mệt mỏi khi thấy mớ đồ đạc đem dưới quê lên còn nằm ngổn ngang. Lúc đi, cô gấp quá nên quẳng đại đấy chứ đâu kịp xếp gọn gàng.

Nhác thấy chiếc hộp Lưu Nhược Bân đưa cũng đang lẫn lộn giữa mớ bòng bong, Tử Hương vội cầm lấy, mở ra, bẻ đôi chiếc bánh và đưa lên mũi ngửi. Vì để trong hộp kín quá lâu nên nhân đã dậy mùi chua, chẳng thể nào ăn được.

Khẽ thở dài một tiếng, cô trút hết mấy cái bánh vào túi đựng rác rồi mang bỏ ngoài chậu quất. Ân tình nào cũng khiến người ta phải vấn vương, cho dù thích hay chăng thì vẫn luôn canh cánh bên lòng.

-        Hạo Nhiên, anh có biết, mỗi lúc đêm xuống, em lại càng da diết nhớ anh?

Lời thở than ảo não tựa nốt nhạc trầm tan trong bóng đêm. Cơn gió vô tình lướt qua làm rối tung mái tóc xõa. Giọt nước mắt nuối tiếc giây phút kề vai rơi xuống gò má hồng nóng hổi.

Từ đó tới giờ, Tử Hương mới biết cảm giác yêu đơn phương là như thế nào, thật sự quá đau, quá ư day dứt.

Căn biệt thự buổi đêm vốn rất yên tĩnh bỗng dưng vọng lên tiếng la mắng ồn ào.

Tử Hân đang say giấc liền bị đánh thức bởi giọng nói của Lý Hạo Nam. Vội vàng nhảy khỏi giường, cô co chân chạy đến mở cửa, lao ra hóng chuyện.

-        Con biết bây giờ là mấy giờ không? Tết nhất đi chơi phải về sớm một chút chứ? Đừng phải nghĩ mình có tiền thì tha hồ hành hạ người khác, Nhược Bân và các cô hầu, họ vì con mà phải thức đợi đấy.

Nhìn vẻ mặt sừng sộ của vị chủ tịch, Tử Hân chỉ biết đứng im như thóc trông xuống. Xung quanh đều vắng vẻ, cửa đóng then cài.

Xem chừng Lưu Nhược Bân đã rời khỏi, còn đám người hầu cùng dì Hà cũng bỏ chạy trốn hết rồi.

Hai cha con họ Lý, kẻ đang đứng trên lầu, người đu đeo phía dưới. Hạo Nhiên đưa tay bấu víu thành cầu thang, chẳng đáp lời nào. Lý Hạo Nam được thể, tiếp tục lắc đầu giáo huấn.

-        Những lúc ba ra nước ngoài công tác chắc con thường đi sớm về muộn chứ gì? Hả? Con coi lại cái bộ dạng của con xem, khó trách Tử Hân nó chối đây chối đẩy cuộc hôn nhân này.

Nói xong, ông hầm hầm quay lưng, mặc kệ thằng con gật gù như gà rù đứng đó. Khi nghe tiếng đóng cửa đánh sầm, Hạo Nhiên mới ngẩng mặt.

Trông thấy người con gái vận chiếc váy màu xanh nhạt đang chằm chằm vào mình, bàn chân anh vừa nhấc lên đã vội hạ xuống.

Vốn dĩ Tử Hân định bỏ về phòng nhưng cuối cùng lại chẳng cầm được lòng xót thương, cô nhanh chóng tiến đến gần phía anh, dịu dàng cất tiếng.

-        Cậu mệt lắm không? Tôi cắt dưa hấu cho cậu ăn giải rượu nhé.

-        Làm phiền em. – Hạo Nhiên khe khẽ gật đầu.

Tử Hân nhẹ mỉm cười rồi rất tự nhiên, cô đưa tay đỡ lấy anh, dìu vào phòng ăn, đặt ngồi xuống ghế và mở tủ lạnh lục tìm.

-        Ôi, còn đúng một trái này.