Chương 81 - Sao Băng Qua Trời

Ngày tháng trôi nhanh như một giấc mộng. Mùa xuân tàn chưa hay, hạ vội vàng lướt tới. Thảm hoa Đỗ Quyên vẫn tươi màu rực rỡ, dòng thác bạc vẫn tuôn đổ không ngừng. Lòng người chẳng vui nên khiến cảnh sắc vốn dĩ đẹp cũng nhuốm một nỗi buồn man mác.

Khoảng thời gian này là thời gian cuối Tử Hân có mặt trên núi trước khi khởi hành sang nước B. Từ chiều hôm qua, cô với Hạo Nhiên đã dắt nhau lên đây bái biệt Diệp sư phụ.

Theo ý anh cũng như ý cô, cả hai quyết định ở lại cùng thầy thêm một ngày nữa.

Gần một năm khổ học, Tử Hân tiến bộ nhiều. Sau nhiều lần đối kháng cùng nhau, Hạo Nhiên nhận thấy khả năng thực chiến của cô rất tốt, động tác linh hoạt và độ chính xác khá cao.

-        Cậu mất tập trung, cậu coi thường tôi sao? – Tử Hân thu thanh kiếm kề ngang cổ Hạo Nhiên lại, buông câu trách móc.

-        Làm gì có. Tại tôi nhất thời cứ nghĩ tới việc em sắp rời đi, khó tránh khỏi buồn. – Anh cười nhẹ, trong đáy mắt ánh lên niềm đau xót.

-        Diệp sư phụ nghe được những lời này sẽ thất vọng về cậu lắm đấy. Cậu chủ à, nếu như…tôi nói nếu như… một mai, hai chúng ta trở thành kẻ thù. À, không, là đối thủ. Vậy thì khi giao đấu, cậu sẽ thế nào? – Cô nhìn anh dò hỏi.

-        Không có ngày ấy đâu mà. Cùng lắm, tôi giơ tay cho em trói.

Trông cái bản mặt hớn hở, khuyến mãi thêm câu trả lời chẳng đâu vào đâu của Hạo Nhiên, Tử Hân chỉ còn biết cười nhạt. Cũng đúng thôi, bây giờ chắc anh tưởng cô đang nói chơi.

Đặt thanh kiếm lên tảng đá gần đó, Tử Hân rảo bước lần xuống chân thác. Hạo Nhiên mau mắn bám theo cô.

Thực ra, lời của anh là hoàn toàn thật tâm sau khi đã suy nghĩ kỹ càng. Nếu có một ngày mối quan hệ giữa cả hai xấu đến mức hóa thành hận thù, anh thà tình nguyện buông bỏ bản thân, mặc cho cô quyết định chứ chẳng muốn làm tổn thương người mình yêu, dù chỉ một chút.

Những ngày mưa chưa về, dòng thác vẫn êm đềm tuôn đổ, tung bọt trắng xóa tựa hồ sương khói. Hai bên bờ, hoa Đỗ Quyên đương nở rộ, cái màu đỏ rưng rức khơi gợi bao nỗi nhớ, dạt dào, xao xuyến, mông lung, mơ hồ.

Hôm nay, Hạo Nhiên và Tử Hân không thiền cũng chẳng luyện quyền trong dòng nước. Anh dìu cô men theo mỏm đá cheo leo vòng ra đứng phía sau làn nước bạc đang đung đưa trong gió tựa bức rèm lụa tinh khiết.

Tử Hân nhắm mắt, tận hưởng cảm giác mát lạnh giữa núi rừng hoang sơ, thơ mộng. Ngọn núi kỳ vĩ này đã in dấu chân cô suốt một năm trời, trở thành vùng ký ức khó phai mờ trong cô cho dẫu đến mai sau.

Khi ánh nắng vàng dịu dàng lan tỏa, sưởi ấm vạn vật thì cả hai cũng trở lên đỉnh, chuẩn bị bữa cơm trưa.

Sóng đôi bên cô, Hạo Nhiên thấy lòng bồi hồi khôn xiết, giây phút ngắn ngủi hệt như thước phim tua nhanh lại những ngày tháng cùng cô trải qua trên chốn non ngàn.

-        Tử Hân, em cần mua sắm thêm gì không? – Anh quay sang cô, hỏi khẽ.

-        À. Tôi hẹn Mộc Linh dạo siêu thị, mua thêm vài cái áo mùa đông thôi. – Cô mỉm cười đáp.

-        Tôi định đưa em đi. – Giọng anh mang niềm nuối tiếc hụt hẫng.

-        Lâu rồi cả hai chúng tôi chưa gặp nhau, trước lúc chia tay nên tung tăng một ngày chứ.

Nói xong, Tử Hân cất bước thật nhanh. Hạo Nhiên thở dài dõi theo áng mây trắng đang trôi trước mặt. Lẽ nào cô thật sự nghĩ rằng khoảng cách nửa vòng trái đất và thời hạn hai năm sẽ có thể xóa nhòa mọi thứ hay sao.

Lẽ nào cô không biết ngoài cô ra, trái tim anh khó có thể ôm ấp thêm một hình bóng khác. Nếu kết quả ngày về cũng giống ngày đi, vậy cô đi để làm gì chứ, cứ thuận như số duyên sắp đặt có phải hơn chăng.

Mâm cơm chay hôm nay trông khá thịnh soạn, bày biện đẹp mắt. Nhìn sơ, Diệp sư phụ cũng hiểu được tấm lòng của đôi học trò trẻ.

Diệp sư phụ vốn sống giản dị, thanh cao, không màng danh lợi, chẳng thích quà cáp. Cho nên, Tử Hân chỉ còn biết gởi gắm tâm tình và lòng biết ơn đến ông qua những món ăn mà thôi.

-        Tử Hân à, chiều nay, con sang gặp sư phụ một lát nhé. – Ông hiền từ lên tiếng.

-        Vâng ạ.

Dứt lời, cô liếc sang Hạo Nhiên, anh chỉ gật đầu cười nhẹ, ý bảo cô cứ nghe theo theo thầy.

Nửa đêm hôm qua, giật mình tỉnh giấc, qua khe vách hở, thấy ánh đèn bên nhà Diệp sư phụ còn sáng nên Tử Hân tò mò đứng đợi thử, cuối cùng là một lúc lâu sau, có tiếng bước chân rất khẽ rồi Hạo Nhiên xuất hiện, đi từ bên ấy về.

Từ khi nghe lén cuộc nói chuyện giữa thầy và anh trên đỉnh thác, cô cảm giác mình như kẻ bị cho ra rìa vậy. Tuy cô chẳng có ý tìm hiểu hay học hỏi tuyệt học Diệp gia nhưng lòng vẫn thấy buồn. Chỉ vì nhìn rõ tâm tư tình cảm của cô không đặt nơi anh mà ông đối với cô khác sao.