Chương 78 - Sao Băng Qua Trời

Khi mọi thứ trước mắt đã nhạt nhòa, Hạo Nhiên mới mở miệng, thều thào.

-        Lâm Tử Hương, ở góc độ một người con gái, cô thấy tôi thế nào?

Câu hỏi mang theo nỗi tự ti mặc cảm bộc phát từ cậu ấm con nhà giàu khiến Tử Hương bất giác xót xa.

Trong lòng cô, anh tựa hồ vì sao sáng chói trên bầu trời cao vời vợi, cho dù bản thân cô cố gắng bao nhiêu cũng không thể chạm tay với tới.

-        Hạo Nhiên, anh là người đàn ông rất tốt, chắc hẳn có rất nhiều cô gái thích anh.

-        Thế à? Sao Tử Hân không thích tôi chứ? Rốt cuộc yêu cầu của cô ấy cao đến mức nào vậy nhỉ?

Dứt lời, Hạo Nhiên bật cười chua chát. Cả Lưu Nhược Bân lẫn Tử Hương đều chẳng biết nói thêm lời gì để an ủi anh lúc này.

Khi thấy anh dắt tay người con gái ấy tiến vào nhà hàng dùng bữa, cô cứ ngỡ mối quan hệ kia đã trở nên tốt đẹp chứ ngờ đâu mọi chuyện tồi tệ như thế.

Hạo Nhiên vì Tử Hân mà đau lòng, còn Tử Hương thì đau nỗi đau của anh và cả của chính mình. Ông trời thật khéo trêu ngươi, kẻ cầu chẳng thấy, người có lại không cần.

Nếu như được hoán đổi vị trí trong mơ đó dù chỉ một lần thôi, cô sẽ vui lòng chấp nhận trả giá bằng tất cả.

Phố về đêm ngập trong sắc màu lung linh rực rỡ từ hàng ngàn chiếc đèn lồng treo lủng lẳng trên cao. Thiên Thuận nắm tay Tử Hân bước dọc theo con đường nhộn nhịp. Cả hai cùng chiêm ngưỡng vẻ đẹp lộng lẫy ấy và mơ ước về một tương lai tươi sáng, ấm áp.

-        Tử Hân, hôm nay em vui chứ? – Thiên Thuận khẽ nghiêng đầu, hôn nhẹ lên tóc cô, dịu dàng hỏi.

-        Chỉ cần ở bên anh là em vui rồi, anh không hiểu em sao? – Cô tựa đầu vào cánh tay anh, nũng nịu.

Đi hết đoạn đường dài thì cũng bảy giờ tối. Tử Hân quyến luyến ôm chặt lấy Thiên Thuận chẳng muốn rời. Mỗi khi gần anh, thời gian dường như trôi nhanh hơn, tích tắc mà đã đến lúc phải chia tay, mỗi người mỗi ngả.

-        Mình về thôi em. – Anh khe khẽ vỗ về trên lưng cô.

-        Không muốn đâu. – Cô phụng phịu đáp.

-        Mộc Linh đang đợi chúng ta đấy.

Anh vừa nói vừa đẩy Tử Hân ra, đưa tay giữ chặt lấy bờ vai gầy mảnh đối diện mình, đôi mắt đong đầy yêu thương nhìn cô không chớp.

Người yêu đang đứng trước mặt sao cứ ngỡ như xa tận nơi nao, chưa gì mà anh thấy nhớ nhung cô thật nhiều.

-        Tử Hân ngoan. Em phải mạnh mẽ lên chứ, hai năm tới cách biệt nhau thì em phải làm sao đây? – Anh véo nhẹ chiếc mũi đỏ vì khóc của cô.

-        Em sẽ kiếm người đàn ông khác để ôm. – Cô gân cổ đáp.

-        Em dám phản bội anh hả?

Thiên Thuận vừa dứt lời, Tử Hân mau lẹ vùng khỏi tay anh, bỏ chạy. Nhưng vì dòng người quá đông nên chỉ được vài bước, cô liền bị anh tóm gọn. Cả hai cùng ôm lấy nhau, cười xòa.

Cô nào biết tiếp sau nụ cười ấm áp là giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống từ khóe mi anh và vương trên mái tóc dài. Anh cũng đâu nỡ lòng buông tay cô, chỉ tại mang thân đàn ông nên phải cố chứng minh mình ổn.

Mới ra đến đầu đường đã thấy Tô Mộc Linh đang tựa lưng vào chiếc ô tô đỏ như đèn lồng, chéo chân đứng đợi. Tử Hân chạy lại phía cô bạn, tỏ vẻ hối lỗi vì đi quá giờ.

-        Mộc Linh, để cậu chờ lâu rồi.

-        Tại người đông quá, anh với Tử Hân len lỏi mãi mới thoát khỏi đấy. – Thiên Thuận chen ngang nói đỡ.

-        Không sao, nối thành công nhịp cầu cho Ngưu Lang Chức Nữ là em vui lắm. – Tô Mộc Linh hài hước đáp.

Hai cô gái nhanh chóng chui vào xe. Qua ô cửa kính, Tử Hân đưa tay vẫy chào tạm biệt Thiên Thuận. Ánh đèn đỏ mờ khuất từ lâu mà anh cứ đứng lặng dõi theo mãi. Phút giây vui vẻ qua nhanh tựa thoáng mơ, để lại trong anh bao niềm tiếc nuối.

Biết bây giờ có về nhà cũng chẳng ngủ được, anh rút điện thoại, nhấn số gọi cho Cảnh Lâm, rủ hắn cùng mình làm vài ly giải sầu.

Chiếc ô tô màu đỏ đỗ xịch trước cổng căn biệt thự xa hoa. Tử Hân cám ơn Tô Mộc Linh lần nữa rồi mau mắn leo xuống.

Lúc bước vào đến nửa sân, thấy các cô hầu gái vẫn còn ngồi trò chuyện chứ không tắt điện đi ngủ, cô ngạc nhiên quay đầu nhìn họ.

-        Mọi người đang đợi ai sao?

-        Dạ, thưa cô chủ, cậu chủ chưa về ạ. – Dì Hà lên tiếng đáp.

-        Cậu ấy đi từ bao giờ? – Tử Hân ngờ ngợ hỏi.

-        Dạ, ngay khi cô chủ vừa ra khỏi cổng ạ. – Một nữ hầu nhỏ giọng.

Đôi mi Tử Hân khẽ nhíu lại. Thường những lúc Hạo Nhiên về tối thế này, kiểu gì anh cũng say xỉn.

Nghĩ vậy, cô vội vàng chạy nhanh vô nhà, phóng thẳng lên lầu, sợ rằng chậm chạp lỡ đâu anh thình lình xuất hiện, chân nọ đá chân kia, nổi tính mát mát, tưng tưng, múa rồng múa phượng nữa thì khốn khổ lắm.