Chương 77 - Sao Băng Qua Trời

Những câu đối đỏ, lồng đèn đỏ lẫn chậu quất vàng chạy dọc hai bên con hẻm nhỏ làm vơi bớt đôi phần cái không gian trầm tĩnh, lặng lẽ thường ngày. Tử Hương chậm rãi cất bước trên đoạn đường vắng.

Phải ngồi mấy chặng xe khách, xe buýt từ tỉnh D lên nên cô đã thấm mệt. Năm nào cũng vậy, cứ dịp Tết đến, cô lại tranh thủ trở về mái ấm để thăm các sơ từng nuôi dưỡng mình và đàn em nhỏ cùng chung số phận.

Từ xa, nhác thấy bóng người đàn ông đang ngồi chụ ụ trước cửa nhà, Tử Hương vội vã chạy tới. Khoảng cách càng lúc càng gần giúp cô nhanh chóng nhận ra đó là Lưu Nhược Bân.

-        Nhược Bân, anh đến có chuyện gì vậy? – Tử Hương ái ngại nhìn chiếc hộp trên tay hắn.

-        À. Tôi mang bánh bao cho cô, mẹ tôi làm đấy. Mẹ nói sáng mồng năm ăn bánh bao sẽ đem tới may mắn. Tuy trưa rồi nhưng ngày chưa hết nên chắc vẫn còn hiệu nghiệm. – Hắn gấp gáp đứng dậy, gãi đầu, gãi tai, lí nhí nói.

-        Anh ở đây từ sáng sao? Lỡ tôi chưa về thì anh cứ đợi thế à?

-        Trước Tết tôi nghe cô nói với mấy nữ tiếp tân là tầm mồng năm cô lên, cho nên tôi mới chờ.

Trông cái gương mặt thật thà quá hóa dại dại của Lưu Nhược Bân, Tử Hương chỉ biết thở dài ngao ngán.

Đã rất nhiều lần cô lấy cớ bản thân hơi ngại và nói hắn đừng mang thức ăn cho mình nữa mà hắn cứ nhất quyết bỏ ngoài tai, từ chối hiểu.

Tuy Tử Hương chưa từng khinh thường ai nhưng Lưu Nhược Bân chẳng phải người mà cô trông đợi.

Vậy nên, trước khi hắn vuột miệng nói ra tình cảm trong lòng, cô muốn dập tắt hết mọi hy vọng để tránh đôi bên khó xử, có điều, cô đâu thể thẳng thừng quát như tạt nước lạnh vào mặt hắn được.

-        Cám ơn anh, anh cứ làm tôi thấy mắc nợ quá. - Cô đưa tay đón lấy chiếc hộp từ hắn, cúi đầu nói khẽ.

Lưu Nhược Bân cười hề hề, xua tay bảo không phiền gì rồi lật đật chào tạm biệt. Lúc hắn vừa leo lên chiếc xe máy thì chuông điện thoại trong túi cũng reo tứng lựng.

Vì khách chưa đi nên Tử Hương lịch sự chưa bước vô nhà, chỉ mở cửa và đứng đó.

-        Vâng, tôi nghe đây cậu chủ. – Hắn khom lưng, trịnh trọng lễ phép.

-        Cậu đang ở đâu? Tới quán nướng ngay góc ngã ba ngồi với tôi một lát nhé.

Nghe giọng Hạo Nhiên đã thấm hơi men, Lưu Nhược Bân vội vàng đồng ý, líu quíu đạp xe. Tử Hương chạy nhanh đến tóm lấy tay hắn, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

-        Hạo Nhiên xảy ra chuyện gì sao?

-        Cậu chủ đang ở quán rượu nên bảo tôi ghé. Hình như cậu ấy uống trước rồi. – Lưu Nhược Bân thật thà khai báo.

-        Anh chở tôi theo với nhé, lâu quá tôi chưa gặp anh ấy. Coi như hôm nay chúng ta họp mặt đầu năm.

Tử Hương khẩn trương đề nghị và lao nhanh vào nhà cất đồ. Lưu Nhược Bân cười toe toét vì mừng, hắn nằm mơ cũng đâu ngờ sẽ có ngày được đèo cô sau lưng thế này, xem chừng thu hoạch hôm nay ngoài mong đợi, trong lòng thầm gởi lời cám ơn cậu chủ Lý Hạo Nhiên lẫn mấy cái bánh bao.

Quán nướng nổi tiếng ven đường những ngày Tết không đông khách như thường lệ bởi mọi người chủ yếu tập trung ăn uống tại nhà.

Vừa xuống xe, Tử Hương và Lưu Nhược Bân liền nhận ra Hạo Nhiên đang ngồi ủ rũ một mình sau làn khói mờ mịt.

-        Cậu chủ. – Lưu Nhược Bân tiến gần anh, cúi đầu hạ giọng.

-        À, tới rồi hả? Ủa, Tử Hương cũng đến sao? Mau, hai người ngồi đi.

Đưa mắt nhìn hai cái chai trống trên bàn, đôi mắt Tử Hương thoảng nét buồn rầu, cô biết anh lại dùng rượu để giải sầu dù rằng gương mặt thư sinh tuấn tú kia vẫn nở một nụ cười ngụy trang cảm xúc.

Tết nhất, Hạo Nhiên không ở nhà hay tụ tập bạn bè mà ra đây thui thủi một mình, chẳng cần phải hỏi, Lưu Nhược Bân cũng đoán được cô chủ Tử Hân chính là nguyên nhân khiến cậu chủ của hắn trở nên bộ dạng như vậy.

-        Cô uống với tôi, Nhược Bân ăn thôi, lát cậu ấy còn phải lái xe đưa chúng ta về. – Hạo Nhiên ngước nhìn Tử Hương, nhẹ nhàng mỉm cười.

Cô vâng dạ, nhanh chóng nâng chiếc ly lên, đón lấy dòng rượu trắng từ chai thủy tinh trên tay anh. Thế là, sau bao ao ước thì hôm nay, cô đã có dịp ngồi chung bàn với anh và cùng anh ăn uống.

-        Anh Hạo Nhiên, ly này tôi mời anh, chúc anh năm mới vạn sự như ý.

Hạo Nhiên gật đầu, nhấc ly cụng xong một hơi uống sạch. Hương vị cay đắng càng làm cho xót xa, tủi hờn dâng cao.

Anh nơi đây một mình gặm nhấm đớn đau còn người con gái vô tư kia đang nhảy nhót vui vẻ cùng người tình trong mộng. Chẳng rõ rời khỏi công viên rồi, họ sẽ dắt nhau đi đâu nữa.

Chai rượu cứ thế vơi dần. Mặc dù rất muốn can ngăn Hạo Nhiên nhưng Tử Hương đâu dám cất tiếng vì sợ bị anh đuổi về. Vậy nên, cô chỉ còn cách tiếp tục uống theo anh.