Chương 76 - Sao Băng Qua Trời
- Vậy chúng ta đi chung nhé. – Tử Hân háo hức đề nghị.
- Thôi, mình không muốn thành bóng đèn. Hôm nào bắt cậu đền bù ngày khác, chị em gái đi với nhau, đàn ông theo làm gì?
Nói xong, Tô Mộc Linh bật cười thích thú, Tử Hân cũng lắc đầu mỉm môi, cô bạn thân này nhớ cũng dai thật.
Qua hết mấy con đường, Tô Mộc Linh cho xe dừng trước cổng công viên lớn nhất tỉnh J, nơi đang diễn ra lễ hội mùa xuân. Tử Hân dáo dác nhìn dòng người nhộn nhịp và nhanh chóng tìm thấy bóng dáng thân thương đang vẫy tay gọi mình.
Gởi lời cám ơn cô bạn xong, cô nhanh chóng mở cửa bước xuống, chạy lại phía Thiên Thuận. Đôi tình nhân mừng mừng tủi tủi, siết chặt tay nhau, tiến vào bên trong.
Chen chúc giữa đám đông náo nhiệt và hòa mình trong những hoạt động vui chơi giải trí, cả hai cảm giác như đang quay về thời thơ ấu. Tạm quên mọi lắng lo hận thù, cùng tận hưởng giây phút rộn ràng.
Xem múa lân, đi cà kheo lẫn múa ương ca chán chê, Tử Hân kéo Thiên Thuận len lỏi đến phía bờ hồ lớn.
- Anh, mình qua kia xem đua thuyền đi.
Tới nơi, Tử Hân phấn khích hùa theo mọi người vỗ tay cổ vũ các đội tham gia. Nhìn cô gái bên cạnh chẳng khác nào đứa trẻ bị nhốt lâu ngày được xổng chuồng ra ngoài, Thiên Thuận vừa thấy thương vừa buồn cười.
Cứ nghĩ tới việc mai đây cô phải một thân một mình đón bốn mùa xuân, hạ, thu, đông nơi đất khách, anh không khỏi chạnh lòng xót xa.
Những chiếc thuyền rồng hình thoi được đóng rất kỳ công đang cật lực rẽ nước lao nhanh về phía trước, tiếng còi, tiếng trống cùng tiếng reo hò tưng bừng cả một khoảng trời.
Thấy đội đỏ hơn đội xanh một thân thuyền. Tử Hân hớn hở lay tay anh.
- Thiên Thuận, anh nói xem, đội xanh hay đội đỏ sẽ thắng?
- Anh nghĩ là đội đỏ, còn em? – Thiên Thuận nhẹ nhàng cất tiếng.
- Ôi, em cũng đang nghĩ là đội đỏ đấy.
Cô nhanh chóng đáp lời, mắt vẫn chăm chú dõi theo hai chiếc thuyền dẫn đầu, đôi bàn tay nắm chặt nhau đưa lên môi, hồi hộp tập trung cao độ, mong chờ.
Cuối cùng, màn đua kịch tính đã kết thúc với chiến thắng thuộc về đội xanh khiến hai anh chị chỉ còn biết nhìn nhau cười xòa. Xem ra, dự đoán kết quả một cuộc thi đâu bao giờ là dễ dàng, mọi chuyện đều có thể thay đổi vào phút chót.
Xế chiều, Thiên Thuận dẫn Tử Hân đến khu ẩm thực gần đó mua đồ ăn. Cả hai thưởng thức hết gian hàng này qua gian hàng kia, vui vẻ, ân cần quan tâm nhau mà nào biết phía sau lưng có đôi nam nữ đang hầm hầm quan sát từng cử chỉ của họ.
Dương Mỹ Tranh xụ mặt, hết nhìn Hạo Nhiên lại nhìn Tử Hân và Thiên Thuận. Nếu biết trước anh lôi mình theo để làm thám tử, cô thà ở nhà còn hơn.
Bàn chân trắng nõn bị đôi giày cao gót cọ tới cọ lui phồng lên đau đớn, bụng thì đói meo, mồ hôi nhỏ giọt, tóc tai xù rối chẳng khác nào con hề.
- Để em lên chào hỏi họ.
Dương Mỹ Tranh hậm hực vùng khỏi tay Hạo Nhiên, nhưng khi vừa dượm bước liền bị anh tóm lại, kéo trượt một lèo ra bãi gửi xe.
- Hạo Nhiên, anh rình chị ấy sao không nói trước cho em hay? – Cô dùng dằng ngồi vào ghế, tỏ vẻ dỗi hờn.
- Em hối hận vì đi với anh rồi, đúng chứ?
Sau câu hỏi lạnh nhạt, Hạo Nhiên nhấn ga lao khỏi cổng, chạy như bay trên đường. Dương Mỹ Tranh sợ hãi nắm chặt dây an toàn, chẳng dám hé môi một tiếng.
Cũng may mọi người đều tập trung tới các khu vui chơi giải trí nên phố xá cũng trống trải, vắng tanh, nếu không, chắc tim của cô cũng rơi xuống bụng mất thôi.
Đến khi Hạo Nhiên thắng gấp khiến bản thân nháo nhào thì Dương Mỹ Tranh mới hoàng hồn nhận ra là anh đã đưa cô về lại biệt thự Lý gia.
- Em xuống mau. – Anh cất tiếng, mặt lạnh lùng, chẳng chút cảm xúc.
- Hạo Nhiên, anh còn đi đâu nữa sao? Cho em…
- Nhanh lên, nếu em không muốn quay lại công viên.
Giọng anh như xua đuổi làm Dương Mỹ Tranh bất giác tủi thân, đôi mắt đỏ hoe và bắt đầu ngấn nước. Đưa tay mở cánh cửa, cô gấp gáp rời khỏi xe rồi đứng nhìn cho tới lúc chiếc ô tô khuất hẳn.
Sáng nay, khi biết thông tin Hạo Nhiên từ chối chúng bạn không tham dự buổi họp lớp thì cô liền sang nhà để được gặp anh. Nào ngờ anh nói dối hẹn họp hội này nọ xong kết quả bỗng biến thành đi rình trộm đôi tình nhân kia. Anh khổ một mình chưa đủ còn lôi cả cô theo chịu chung số phận.
Trông xuống đôi chân phồng rộp đáng thương của mình, nước mắt cô lã chã tuôn rơi. Rõ ràng cô cũng ăn bánh bao xong mới rời khỏi nhà mà, sao chẳng may mắn gì thế này.
Thấy Dương Mỹ Tranh tập tễnh bước vào, dì Hà cùng các cô hầu gái đều ái ngại thay cô. Lúc sáng leo lên xe cậu chủ trông cô bảnh lắm mà bây giờ tự nhiên lại biến thành cái bộ dạng chấm phẩy thế chứ.