Chương 75 - Sao Băng Qua Trời
Sớm ngày mồng năm Tết, Tử Hân ăn mặc, trang điểm thật đẹp, hí hửng bước nhanh xuống bậc thang, tiến vào phòng ăn.
Mấy ngày đầu xuân, vì Lý Hạo Nam vẫn giữ truyền thống cũ nên cô với Hạo Nhiên đều ở nhà dành thời gian cho gia đình. Cả ba người cứ hết ăn lại xem ti vi rồi ngủ, cứ thế xoay vần hết bốn hôm.
- Bác cho phép cháu ra ngoài với Mộc Linh ạ. – Cô nhỏ giọng xin Lý Hạo Nam.
- Dùng bữa sáng xong hãy đi cháu. – Ông ân cần cất tiếng.
Tử Hân khe khẽ gật đầu, tiến đến kéo ghế ngồi xuống. Vì háo hức quá mà cô quên mất sáng mồng năm phải ăn bánh bao lấy may theo phong tục.
Nuốt hết cái thứ nhất, cô với lấy thêm một cái nữa thì vô tình chạm trúng bàn tay Hạo Nhiên lúc này cũng vừa thò lên dĩa. Cả hai bất giác ngước nhìn nhau. Anh mỉm cười, rụt lại, nháy mắt ý bảo cô bóc trước.
Từ sau cái hôm bắt gặp Tử Hân và Thiên Thuận vui vẻ ở quán thịt nướng, Hạo Nhiên ngầm mặc định rằng Tô Mộc Linh chẳng qua chỉ giả vờ đưa đón cô để tránh mọi người nghi ngờ, chứ thật ra là làm cầu nối cho đôi nam nữ hẹn hò lén lút.
Khi cảm giác bụng đã no thì chuông điện thoại bất chợt reo lên. Tử Hân vội vàng đứng dậy, cúi chào Lý Hạo Nam rồi chạy nhanh khỏi phòng. Hạo Nhiên cũng lật đật lao theo, hấp tấp thế nào mà anh đá luôn vào chân bàn.
Nhìn thằng con hậu đậu ôm cẳng nhảy cò cò mấy vòng, Lý Hạo Nam chỉ còn biết lắc đầu ngán ngẩm. Trông cái bộ dạng nó như vậy chẳng trách sao không quyến rũ nổi vợ.
- Con đi đâu thế? – Lý Hạo Nam nghiêm giọng hỏi.
- Con có hẹn bạn ạ. – Hạo Nhiên vừa trả lời vừa nhón nhén nhấc chân.
Cánh cổng lớn hé mở, nhác thấy Dương Mỹ Tranh đang đứng cạnh chiếc chuông. Tử Hân đoán là cô nàng mới tới.
Trông cô vợ hờ của Hạo Nhiên ăn mặc đẹp đẽ, môi son má phấn, tóc vấn lên cao, Dương Mỹ Tranh liền đưa mắt ngắm chiếc xe màu đỏ đậu gần đó, khẽ nhếch miệng.
- Tôi còn tưởng chị hẹn hò với Thiên Thuận, hóa ra không đúng rồi.
- Tôi có rất nhiều bạn để hẹn đấy, đừng nên bám đuôi một người hoài vì sẽ khiến anh ta chán mất. – Tử Hân cười mỉm, nhẹ nhàng đáp lời.
Dương Mỹ Tranh há miệng chưa kịp nói tiếp, Tử Hân đã bước sang bên kia đường, chui tọt vào trong xe. Cố dằn xuống cơn tức giận, cô nhanh chóng trở lại ghế lái.
Đầu xe vừa lọt qua cổng thì chạm phải con xe đắt đỏ đang phóng ra, đôi bên vội vàng thắng gấp. Thấy người ôm vô lăng là Hạo Nhiên, Dương Mỹ Tranh liền nhảy xuống, chạy đến làm hiệu bảo anh hạ kính.
- Anh đi đâu vậy Hạo Nhiên? Em sang chúc Tết anh và bác mà.
- Ba anh ở trong nhà, em lách xe để anh ra với. – Hạo Nhiên giục.
- Nhưng anh đi đâu chứ? Anh gặp ai? – Dương Mỹ Tranh hỏi dồn.
- Anh hẹn họp mặt bạn bè, sao vậy? – Anh nhăn mặt, tỏ vẻ khó chịu.
Nghe Hạo Nhiên nói thế, Dương Mỹ Tranh lập tức nằng mặc đòi anh dẫn cô theo. Bản thân từ lâu đã biết tình cảm của cô dành cho mình, thay vì cảm kích, anh thấy phiền quá phiền.
Thôi thì nếu cô thích, anh sẽ toại nguyện, đưa cô cùng đi rình rập Tử Hân để cô hiểu cái cảm giác đó ra làm sao, lần sau có còn muốn bám đuôi nữa hay chăng.
- Em lái xe vào nhà rồi ngồi chung với anh.
Dứt lời, Hạo Nhiên nhanh chóng kéo kính lên, lách sang một bên. Dương Mỹ Tranh mừng rỡ, gấp gáp thực hiện theo ý anh, cô cũng không ngờ thu hoạch hôm nay lớn tới vậy, bản thân đang tưởng tượng lát nữa nhóm bạn kia mà thấy cô bước xuống từ ô tô của Hạo Nhiên sẽ lác mắt như thế nào.
Tuy vẫn còn sót lại chút se lạnh của mùa đông nhưng không khí đón xuân rộn ràng khắp các ngã đường, phường phố đã làm cho tiết trời trở nên ấm áp hơn. Những chiếc đèn lồng rực rỡ, đôi câu đối đỏ và chậu quất vàng ươm tô điểm mùa yêu thương thêm nồng thắm.
Tô Mộc Linh quay qua nhìn Tử Hân, bật cười lớn.
- Ôi, xem cái mặt bạn tôi kìa, sắp gặp người yêu nên tươi khỏi tưới.
- Ừ. Nói người ta đi, mai mốt cậu gặp chân mệnh thiên tử của mình sẽ hiểu.
Tử Hân vừa dứt câu, nụ cười trên môi Tô Mộc Linh chợt vụt tắt. Ký ức về cái đêm đáng quên cách đây ba năm lại choáng ngợp tâm trí, kéo theo đó là nỗi hận đối với người cha quyền lực càng lớn thêm.
- Mộc Linh, cậu… sao vậy? – Tử Hân ngập ngừng lên tiếng khi thấy sắc mặt người bên cạnh bỗng tối sầm.
- À. Mình đang ghanh tỵ với anh Thiên Thuận, đáng lý, cậu phải dạo chơi với mình, giờ lại sắp nhường người cho anh ấy.
Tô Mộc Linh nhanh chóng tìm lý do lấp liếm đi biểu hiện bất thường. Chuyện xấu hổ kia, cô chưa bao giờ kể Tử Hân nghe bởi lẽ biết người bạn này rất chi là cổ hủ, sợ rằng cô ấy sẽ bị sốc.