Chương 74 - Sao Băng Qua Trời
Liếc sang Tử Hân, thấy cô khe khẽ gật đầu, Hạo Nhiên liền đồng ý. Vốn ban đầu anh chỉ nghĩ cùng cô tới trang trại để tránh việc cô tình tứ với Thiên Thuận chứ nào muốn xảy ra tình huống khó xử. Cô buồn thì anh có vui nổi đâu.
Vì đang vòng lên nên Thiên Thuận dẫn mọi người leo hướng bên trái cho gần, dự định lúc về mới men theo hướng bên phải xuống thác ngắm cảnh luôn.
Hai nam thanh đi giày rất chi là lịch sự, còn hai nữ tú xỏ hai đôi dép xẹp mà dì Lưu đưa mượn, giày cao gót xách tòn teng trên tay, đợi lát tới nhà Diệp sư phụ mới mang vô.
Cũng may quà của thầy Hạo Nhiên bỏ sẵn trong xe, chứ nếu không, Thiên Thuận hứng sảng rủ rê thế này lại mất công anh chạy về nhà lấy.
Trông thấy ba học trò và một cô gái lạ xuất hiện, Diệp sư phụ tươi cười nhìn họ. Sau màn chào hỏi, giới thiệu, tặng quà, bốn người quay quần bên chiếc bàn gỗ kê giữa sân rồi luân phiên nhau đánh cờ cùng ông.
Trưa đến, Tử Hân rủ Hạ Tiểu Kỳ vào bếp nấu cơm, còn Hạo Nhiên, Thiên Thuận ở ngoài trò chuyện với Diệp sư phụ.
Bữa chay đơn giản thanh đạm thành thử hai cô gái làm rất nhanh. Tử Hân không ngờ đại thiên kim như Hạ Tiểu Kỳ cũng khéo léo, rành rọt bếp núc chẳng khác gì dì Hà.
- Lúc trước bà ngoại bệnh, em ăn chay một năm để cầu nguyện cho bà, đâm ra, mấy món này em đều biết. – Hạ Tiểu Kỳ bồi hồi nhớ chuyện cũ.
- Tôi cứ tưởng cô sẽ không phải động tay nấu nướng. – Tử Hân cười nhẹ, thoăn thoắt vớt rau qua dĩa.
- Bà dạy em hết á chị, bà nói nên biết để sau này chăm sóc chồng con.
Nghe Hạ Tiểu Kỳ nói, đôi tay Tử Hân đột nhiên ngừng lại. Thấy biểu hiện trên gương mặt đàn chị, khóe môi Hạ Tiểu Kỳ khẽ cong lên nụ cười ẩn ý.
Cô tin rằng nếu Hạo Nhiên cứ giữ chặt Tử Hân không buông thì bản thân sẽ là lựa chọn kế tiếp của Thiên Thuận.
Ăn uống, dọn dẹp xong xuôi, bốn người nghỉ ngơi chút xíu rồi dẫn nhau men theo con đường xuống chân thác. Hạo Nhiên, Tử Hân và Thiên Thuận vốn đã quen địa hình nơi đây nhưng Hạ Tiểu Kỳ thì khác, vì vậy, Thiên Thuận buộc phải đi bên cạnh dìu đỡ cô nàng.
Thấy gương mặt Tử Hân dỗi thầm, Thiên Thuận cũng chỉ còn biết khóc trong lòng. Vốn dĩ anh muốn níu kéo thời khắc bên cô mới rủ rê mọi người chứ nào kịp nghĩ ngợi thêm gì, cuối cùng, khiến người yêu giận càng thêm giận.
Qua một hồi cất bước, dòng thác trắng xóa đã hiện ra trước mặt. Ngắm sắc đỏ nồng nàn không hề chói chang của thảm hoa Đỗ Quyên, Hạ Tiểu Kỳ chẳng kiềm được cảm xúc, hét toáng và giơ máy ảnh lên chụp lia lịa.
- Ba người tạo dáng đi, để em chụp rồi lát chụp cho em.
Hạ Tiểu Kỳ vừa nói vừa tóm tay Thiên Thuận kéo lại sát bên Tử Hân với Hạo Nhiên.
Cả ba người đều chung suy nghĩ, chuyện xấu trong nhà không nên để người ngoài thấy mặc dù họ đã biết, thành ra tất cả đồng loạt nghe lời Hạ tiểu thư răm rắp. Nào là chụp đơn, chụp đôi, chụp ba, tá lả bùng binh.
Về đến trang trại, Hạ Tiểu Kỳ vào chào dì Lưu rồi lái xe đi. Hạo Nhiên cùng Tử Hân cũng nhanh chóng rời khỏi.
Liếc sang bên cạnh, anh thấy cô chốc chốc cứ ngoái cổ nhìn phía sau, tỏ vẻ nuối tiếc. Người gần trước mắt cô không để ý mà cứ ngóng chờ kẻ ở chân trời xa.
Mới đặt chân vô phòng, Tử Hân vội vã rút điện thoại gọi Thiên Thuận. Từ lúc gặp mãi tận khi chia tay, cả hai chẳng nói với nhau được một câu đầy đủ chủ ngữ vị ngữ nên cô không cam tâm.
Chuông vừa đổ xong hồi thứ nhất, đã nghe giọng anh gấp gáp bên kia đầu máy.
- Tử Hân em, em tới nhà rồi sao? Chuyện Hạ Tiểu Kỳ…
- Em tin anh, Thiên Thuận à. Chỉ là…em buồn thôi, cả năm mấy khi có cơ hội gặp nhau mà nói chuyện cũng chẳng được tử tế. – Giọng cô mang theo tủi hờn.
- Tử Hân, mồng năm anh đến đưa em đi chơi, nguyên ngày luôn. Anh sẽ nhờ Mộc Linh đón em, đồng ý không?
- Đương nhiên đồng ý. Vậy mồng năm gặp. Anh, năm mới vui vẻ nhé.
Lời chúc vừa kết thúc, Tử Hân liền nghe giọng cười ấm áp bật lên và tiếng anh nói yêu thương mình. Cô đỏ mặt, vội vàng chạy lại vén tấm màn che, đôi môi hồng khẽ chúm chím một nụ hoa xuân khoe sắc cùng nhành đào bên khung cửa sổ.
Giáng sinh năm nay Hạo Nhiên bỗng dưng bị sốt cao, hại cô chẳng thể lén ra ngoài, phải túc trực ở nhà vì Lý Hạo Nam cứ ngồi chần dần ngay đấy.
Thế nên, dịp Tết này cô không muốn bỏ lỡ giây phút quý giá bên Thiên Thuận. Dù sao thì cái cảm giác đan tay nhau dạo phố những ngày lễ vẫn thích hơn gấp nhiều lần ngày thường.
Hoàng hôn tắt nắng, trên nền trời xuất hiện đôi én dạo xuân đang dìu nhau bay nhanh về tổ. Tử Hân cứ ngóng theo tới khi cánh chim khuất hẳn mà ước mơ sao mình và anh sau này cũng có thể được tự do tự tại kề vai sát cánh như chúng.