Chương 73 - Sao Băng Qua Trời
Tia nắng sớm ngày đầu xuân mới dường như rực rỡ hơn bao giờ hết, muôn hoa đua nhau khoe sắc tô điểm khắp khuôn viên ngôi biệt thự.
Sau bữa sáng, Lý Hạo Nam bảo Tử Hân thay ông mang quà tới thăm dì Lưu giống mọi năm.
Gia đình Lý Hạo Nam vốn neo người, các bậc tiền bối đã về với ông bà, lớp con cháu sau này dần tứ tán và phai nhạt tình cảm, không còn qua lại. Nhà ngoại Hạo Nhiên đều ở bên nước B cả.
- Để con đưa Tử Hân đến thăm dì Lưu ạ. – Hạo Nhiên nhanh miệng lên tiếng.
- Ừ. Được vậy thì tốt. – Lý Hạo Nam lập tức tán thành.
- Em chuẩn bị đi Tử Hân, mình xuất phát luôn.
Nhìn cái bộ mặt tươi roi rói như cá mới vớt dưới biển lên của Hạo Nhiên, Tử Hân chỉ còn biết mỉm cười gật đầu.
Xem chừng tính toán đã tan thành mây khói, vốn dĩ cô định đánh lẻ một mình rồi rủ người yêu leo núi dạo chơi ngắm cảnh nhưng giờ có anh thì làm gì được nữa.
Cả hai mau mắn lấy đồ ra xe, Hạo Nhiên cẩn thận đưa tay che trên đầu cho Tử Hân vào xong mới qua ghế lái. Anh chạy thật chậm, cố tình kéo dài thời gian bên cô. Khổ nỗi trang trại đâu cách xa mấy, chỉ hơn mười phút là tới nơi.
Bước dọc theo những hàng nho, Tử Hân đưa tay chạm nhẹ mầm non bé xíu đang nhú lên từ cành cây già cỗi. Chân vừa qua bậc cửa, cô đảo mắt nhìn quanh, khẽ cất tiếng gọi.
Chỉ mấy giây sau, Thiên Thuận xuất hiện. Nhác trông thấy cậu ấm nhà họ Lý tháp tùng Tử Hân, anh chững lại nhưng mau chóng tỏ vẻ tự nhiên, mỉm cười nhã nhặn.
- Dì Lưu đang bận tay dưới bếp, hai người vào nhà ngồi chơi.
Hạo Nhiên trao phần quà nặng trịch cho Thiên Thuận rồi theo Tử Hân vô trong.
Kể từ ngày trưởng thành, phần vì bận bịu học hành, phần vì không muốn chạm mặt tình địch thành thử anh chẳng ghé đây. Mỗi buổi sáng cùng Tử Hân lên núi luyện võ, anh chỉ lái xe đến cổng gởi bảo vệ coi và đi luôn.
Dì Lưu vừa bước ra, trông thấy liền rối rít vỗ vai anh, trầm trồ.
- Trời ơi, lâu quá không gặp, thằng bé này lớn thật rồi, sắp lấy vợ được rồi.
- Dạ, tại cháu bận quá nên... – Hạo Nhiên cúi đầu ngại ngùng.
- Dì biết mà, chẳng phải bây giờ đã tới đấy thôi. Nào, ngồi đi.
Mọi người yên chỗ thì Thiên Thuận cũng vừa bưng ấm trà từ nhà dưới lên, nhẹ nhàng đặt xuống bàn, cẩn thận rót ra ly.
Giây phút anh đưa sang cho Tử Hân, ngón tay cả hai vô tình chạm nhẹ làm cô khẽ mỉm cười hạnh phúc. Đôi ánh mắt ân tình nhìn nhau rất vội rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Dì Lưu tranh thủ hỏi han Hạo Nhiên đủ thứ, từ việc học hành, sức khỏe đến những dự định trong tương lai gần hại anh trả lời muốn khô cả họng, cứ rót nước uống liên tục.
Đáng lẽ theo vai vế anh phải gọi bà bằng cô nhưng vì lúc nhỏ chưa biết, cứ kêu giống Tử Hân nên tới lớn quen miệng luôn, sửa không được.
- Hè này Tử Hân tốt nghiệp rồi, vậy hai đứa định khi nào cưới?
Câu hỏi của dì Lưu khiến cả ba người đang gượng gạo bỗng giật thót. Tử Hân ho sặc sụa còn Hạo Nhiên vội vã bỏ ly nước đổ tè le lên bàn, cười cười, hạ giọng.
- Tốt nghiệp xong Tử Hân sẽ sang nước B hai năm để phụ giúp chi nhánh bên đó ạ. Đợi cô ấy trở về, chúng cháu mới tính tiếp.
Anh vừa dứt lời bỗng bên ngoài hiên vọng lại tiếng bước chân rất khẽ. Mọi người đồng loạt quay ra cửa nhìn thì thấy cô gái với giỏ quà trên tay đang lễ phép cúi chào chẳng ai xa lạ, chính là Hạ Tiểu Kỳ.
Trông dáng vẻ dì Lưu thân thiện mời chào, Tử Hân cúi đầu lặng lẽ, có lẽ thiên kim họ Hạ kia tới đây cũng đâu phải lần một, lần hai.
- Đầu năm sao cậu không đi thăm họ hàng mà xông đất trang trại chúng tôi thế? – Hạo Nhiên hếch mặt hỏi.
- Tôi ghé nhà người chú gần đây, tiện đường vào luôn. Thời hiện đại khác thời trước nhé.
Hạ Tiểu Kỳ nháy mắt, tinh nghịch đáp lời rồi sáp tới ngồi chung. Thiên Thuận nhẹ gật đầu chào vị khách mới. Trông ánh mắt u uẩn của người yêu, trái tim anh đột nhiên nhói đau.
Tuy lúc trước đã nói rõ ràng nhưng cô là con gái, trong tình cảnh này khó tránh được muộn phiền và suy nghĩ lung tung.
Không chỉ riêng Thiên Thuận, Hạo Nhiên cũng nhận ra sắc mặt Tử Hân chẳng mấy tốt. Sợ ngồi càng lâu sẽ khiến cô càng thêm khó chịu nên anh nhanh chóng đứng dậy, chào hết mọi người và xin phép đưa cô về nhà.
- Chúng ta lên núi thăm sư phụ nhé. – Thiên Thuận đột ngột đề nghị.
- Không phải mồng ba mới lễ thầy sao? – Hạo Nhiên ngu ngơ hỏi.
- Thầy cũng như cha, dù sao hôm nay chúng ta đều rảnh, đi chung cho vui. -Thiên Thuận tiếp tục chèo kéo.
- Đã lâu em chưa lên đó, bây giờ chắc hoa Đỗ Quyên bên thác nở rồi, ghé chụp vài tấm hình. – Hạ Tiểu Kỳ phấn khích năn nỉ.