Chương 72 - Sao Băng Qua Trời
- Tử Hân ăn nhiều chút nhé. Năm sau cháu sẽ đón giao thừa trên đất khách đấy. Chắc là buồn lắm. – Lý Hạo Nam ân cần nhìn cô.
- Cô ấy đi, nhà mình cũng có vui đâu ba. – Hạo Nhiên tiếp lời.
Lý Hạo Nam không nói thêm gì, đằng hắng một tiếng và giục cả hai mau dùng cho nóng.
Tử Hân mời ông xong liền cúi đầu xuống, tập trung ăn. Xem bộ cậu chủ nhỏ này rất có tài trong việc cắt ngang mạch cảm xúc.
Bên ngoài phòng ăn, dì Hà chẳng kiềm nổi cơn xúc động, đôi mắt bà đỏ hoe, ngấn nước. Dù sao Tử Hân cũng ở Lý gia từ nhỏ, trải qua bao năm tháng, đi ra, đi vô đều chạm mặt nhau nên tình cảm bà dành cho đứa trẻ này đong đầy đâu kém gì Hạo Nhiên.
Cứ nghĩ đến việc mùa hè năm nay cô sẽ lẻ bóng tới nơi xa lạ là thấy tội nghiệp. Bà chẳng hiểu vì sao thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau mà cô không thể mở lòng chấp nhận người chồng có hôn ước này, trong khi Hạo Nhiên tha thiết yêu thương, anh đối với cô thế nào, trên dưới Lý gia đều nhận thấy rất rõ.
Dùng cơm tối xong, cả ba người di chuyển sang phòng khách ăn bánh uống trà và xem các chương trình đón xuân. Hạo Nhiên cố tình đẩy dĩa chà là gần Tử Hân bởi anh biết cô thích ăn món này.
Hết mấy tiếng đồng hồ, Tử Hân xin phép về phòng ngủ trước. Lý Hạo Nam chờ cho bóng cô khuất hẳn mới quay sang Hạo Nhiên, hạ giọng.
- Thời gian qua, ba tạo điều kiện để hai đứa bên nhau vậy mà con vẫn chưa thể khiến Tử Hân động lòng chút nào sao?
- Ba, hình như cô ấy coi con thành em trai mất rồi. – Anh cúi đầu, lí nhí trả lời.
Nghe Hạo Nhiên than thở, Lý Hạo Nam chỉ còn biết lắc đầu, đứng dậy, bước lên lầu. Hơn nửa năm, ông bày mưu tính kế giúp dữ dội lắm nhưng cuối cùng Hạo Nhiên chẳng làm được gì ra ngô ra khoai cả. Trông cái mã nó đẹp trai cao ráo, ăn nói cũng duyên dáng lắm mà.
Mới chợp mắt chút xíu, Tử Hân bỗng giật mình tỉnh giấc vì tiếng chuông điện thoại ngân nga. Cô ngáp dài ngáp ngắn, đưa tay sờ soạng trên bàn. Nhìn thấy tên Hạo Nhiên, cô liền tỉnh ngủ hẳn, không biết có chuyện gì mà anh gọi lúc này.
- Cậu chủ.
- Tử Hân, em mở cửa đi, tôi đang đứng trước phòng em đây.
Nói rồi, anh cúp máy rất nhanh. Một kịch bản xấu xa bắt đầu len lỏi trong đầu Tử Hân, đêm hôm khuya khoắt, cô nam mò sang phòng quả nữ chắc hẳn chẳng có gì tốt.
Nghĩ vậy, cô vội vàng chạy đến tủ đồ, lấy chiếc áo khoác kín cổng cao tường nhất, mặc vào xong mới tiến lại mở khóa.
Trông thấy bộ dạng như hàng đóng gói của cô, Hạo Nhiên bất ngờ thành thử sững sờ hết mấy giây. Cô gái này không phải là đang coi anh như tên sắc lang đấy chứ.
- Tử Hân, em cùng tôi đi xem bắn pháo hoa nhé. – Anh dịu giọng năn nỉ.
- Hả? Sao cậu không xem trên ti vi? – Cô nheo mắt hỏi.
- Xem ở ngoài thật thích hơn chứ em, chỉ mỗi năm nay thôi.
Hạo Nhiên vừa dứt lời, sống mũi Tử Hân bỗng cay cay, cái tên thiếu gia nhà anh chẳng biết ai dạy cho mà luôn biết cách khiến người khác cảm thấy có lỗi thế, rõ ràng là ba anh có tội với cả nhà cô trước.
- Vậy…cậu chờ tôi thay đồ đàng hoàng đã.
- Được. Em cứ từ từ, tôi lấy xe đợi em.
Anh hớn hở đáp lời và hí hửng nhảy nhót xuống bậc thang. Tử Hân nhanh chóng trở vào chuẩn bị.
Thật lòng, cô cũng muốn một lần đi xem pháo hoa đêm giao thừa để biết cảm giác đó ra sao. Mấy năm trước, anh có rủ nhưng cô luôn từ chối với lý do mở mắt không lên.
Đêm ba mươi, con đường dọc khu Villa vẫn vắng lặng như bao ngày, ngoài đường phố lớn thì đông như trẩy hội, mọi người đang ùn ùn kéo về những điểm bắn pháo hoa để cùng nhau chứng kiến giây phút giao thừa.
Gởi xe xong, Hạo Nhiên nắm tay Tử Hân len qua dòng người nhộn nhịp. Không khí xung quanh làm cô háo hức mong chờ hệt như đứa trẻ.
Chuông đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, thời khắc chuyển đổi thiêng liêng giữa năm cũ và năm mới được chào mừng bằng vô số tiếng nổ bụp bụp bắt đầu vang lên, muôn chùm ánh sáng mang hình thù độc đáo với nhiều màu sắc xuất hiện giữa không trung khiến người xem hoàn toàn bị mê hoặc trước vẻ đẹp ma mị của chúng.
Vì quá phấn khích xen lẫn xúc động, Tử Hân cũng hùa theo mọi người, trầm trồ hét vang tán thưởng, xoay vòng chúc mừng.
Cô nào biết trong lúc mình mải mê ngắm pháo hoa thì ngay bên cạnh, Hạo Nhiên chỉ tập trung nhìn gương mặt rạng rỡ và nụ cười tươi trên môi cô.
Giây phút này, Tử Hân đã thỏa mong muốn bấy lâu, chỉ một điều làm cô tiếc mãi khi người bên cạnh là Hạo Nhiên chứ chẳng phải Thiên Thuận. Thầm nhủ lòng ráng cố gắng để những năm sau này, mình và anh có thể nắm tay nhau cùng đón chào xuân sang.