Chương 71 - Sao Băng Qua Trời

Ánh nắng lấp lánh xuyên qua ô cửa kính, chú chim lông vàng mắt trắng núp trong tán hoa đào mê mẩn ngắm nhìn xung quanh. Tử Hân ngồi chống cằm mơ màng ngóng về dãy núi phía xa.

Hôm nay là ba mươi Tết rồi, mùa đông băng giá đã chính thức kết thúc và mùa xuân ấm áp đang dập dìu quay về.

Mấy ngày giáp Tết, tuy trường cho nghỉ nhưng Thiên Thuận phải theo Dương Ân xách quà đi chúc xuân các đối tác từ tỉnh này sang tỉnh kia, thành thử cả hai chẳng có nổi một phút gặp nhau.

Hôm nay cũng vậy, lịch trình của anh tận năm giờ chiều mới về tới nhà, thế nên, cô chỉ có thể trông chờ ngày mai mà thôi, bởi buổi tối cô phải dùng bữa cơm đoàn viên gia đình với Lý Hạo Nam và Hạo Nhiên, đâu thể chạy đến tìm anh.

Ngồi miết trong phòng đâm chán, Tử Hân quyết định xuống dạo vòng quanh khuôn viên cho khuây khỏa.

Nếu là ngày thường, cô đã rủ Tô Mộc Linh chở mình đi chơi. Vì sắp Tết, cô bạn phải tất bật dọn dẹp, trang trí nhà cửa, nấu nướng cúng quẩy, thủ tục rất nhiều nên cô nào dám làm phiền.

Ở Lý gia có người hầu kẻ hạ, Tử Hân không phải động tay động chân vào việc gì, còn Tô Mộc Linh khác cô, mẹ mất sớm, sống cùng cậu mợ, cả năm học hành, hè thì đăng ký tham gia các công tác tình nguyện, chỉ mỗi dịp cuối năm là rảnh thời gian phụ giúp gia đình thôi.

Tuy có nguồn tài chính rất mạnh từ người ba bí ẩn tài trợ với căn hộ cao cấp mua sẵn nhưng Tô Mộc Linh vẫn thích ở cùng người thân.

Tử Hân chỉ biết rằng Tô Mộc Linh chính là con gái một nhân vật rất quyền lực ở nước B và đến hiện tại, tình cảm giữa họ vẫn khá xấu, mà nguyên nhân là do nỗi hận cô nàng dành cho ba mình chưa thể nguôi ngoai sau cái chết của người mẹ vắn số.

Thả người ngồi xuống rặng đào đang chớm nở, Tử Hân khép hờ mi mắt, thưởng thức mùi vị tươi mới trong những đóa hoa đầu xuân.

-        Tử Hân em.

Tiếng gọi nhẹ vang bên tai làm Tử Hân giật mình ngẩng lên. Trông thấy Hạo Nhiên đang nhìn mình, cô vội vàng đứng dậy.

-        Cậu chủ.

-        Mình chuẩn bị ra mộ nhé, hoa tôi đặt người ta đã mang lại rồi. – Anh dịu dàng mỉm cười.

-        À, được, cậu đợi tôi lấy áo khoác chút.

Dứt lời, Tử Hân nhanh chóng chạy vào nhà. Năm nào cũng vậy, cứ tới ngày ba mươi, Lý Hạo Nam sẽ cùng cô, Hạo Nhiên và Thiên Thuận đến viếng mộ. Thế nhưng năm nay, vì công việc chưa xong nên Thiên Thuận phải đi riêng.

Nghĩa trang ngày cuối năm khá đông người đến viếng. Cả ba lặng lẽ đặt hoa lên dãy mộ nằm kề bên nhau. Tiết xuân ấm áp, trên nền trời xanh xa thẳm có đàn chim đang xếp hình chữ V bay ngang.

Gương mặt Tử Hân bất giác thoảng buồn, trong hai năm tới đây, bốn mùa cách biệt, cô sẽ không thể thăm ba mẹ mình.

-        Tử Hân, em yên tâm, tôi sẽ thường xuyên ghé thăm hai bác. – Hạo Nhiên khẽ nói.

Quay sang nhìn anh, cô mỉm cười gật đầu, cố tỏ vẻ bình thường dù sống mũi đang cay xè. Bản thân thật chẳng muốn anh thăm họ chút nào.

Cô chọn cách ra đi những mong anh quên mình để khi trở về có thể chia đôi mỗi người mỗi ngả kia mà. Nhưng sao anh cứ như đọc được suy nghĩ của cô vậy, cô đã than vãn gì đâu, lẽ nào cái này gọi là tâm linh tương thông như Diệp sư phụ nói hay sao.

Rời khỏi khu nghĩa trang, chiếc ô tô nhanh chóng đưa họ trở về nhà. Nhác thấy xe bán bánh dạo bên đường, Tử Hân bất giác thèm ăn bánh bột ngô. Ngặt nỗi vì Lý Hạo Nam đang ở đây nên cô đành nhịn.

Ngày dần tắt, hoàng hôn mùa xuân vẫn luôn rực rỡ và ấm áp hơn bao mùa khác. Tử Hân tựa cửa trông về phương trời xa, đến khi ánh nắng cuối cùng lịm hẳn thì cô mới quay trở vô, lấy điện thoại gọi cho Thiên Thuận.

-        Anh nghe đây Tử Hân.

Giọng nói mang theo chút mệt mỏi vang nhẹ phía đầu máy bên kia làm Tử Hân thêm nhói đau.

Ban nãy, cô còn dỗi hờn vì nghĩ anh đã về tới sao chẳng liên lạc với mình. Giờ nghe tiếng anh, cô bắt đầu biến thành con mèo mướp, nước mắt rươm rướm, sụt sùi.

-        Anh, anh mệt lắm không?

-        Có chứ, nhưng nghe giọng em, anh khỏe rồi, thuốc trợ tim của anh.

Thiên Thuận vừa dứt lời, Tử Hân liền bật cười, nụ cười méo xẹo. Mối tình trong bóng tối này hành cô khổ một thì hại anh khổ mười.

Sợ anh phát hiện mình đang khóc lại buồn lòng, cô gấp gáp chào tạm biệt và hẹn gặp vào sáng mai rồi cúp máy.

Đúng bảy giờ tối, bữa cơm tất niên được dọn lên với những món ăn truyền thống vô cùng bắt mắt. Tử Hân thích thú ngắm để ghi nhớ khoảnh khắc này. Đây là cái Tết cuối trước lúc cô khởi hành sang nước bạn.