Chương 70 - Sao Băng Qua Trời
- Vì con xứng đáng. Hạo Nhiên à, con là người thứ hai trong số các môn sinh khiến sư phụ có ý định này đấy. – Diệp sư phụ ung dung quay đầu nhìn anh, tay khẽ vuốt nhẹ chòm râu trắng.
- Nói vậy, đã có người lĩnh hội trước con ạ? – Anh rụt rè thắc mắc.
- Vẫn chưa, chỉ mới trong ý định thôi, người ấy tên Du Thiên Thành, thân sinh của Thiên Thuận.
Ngừng một lát, Diệp sư phụ tiếp tục từ tốn kể cho Hạo Nhiên nghe về chuyện năm xưa. Rằng trong các đệ tử thân cận đời đầu, Du Thiên Thành chính là học trò mà ông nhắm đến việc đem tất cả bí kíp võ học truyền dạy bởi quý mến bản tính hiền lành lương thiện, biết quan tâm, hy sinh vì người khác.
Thế nhưng, càng lúc Diệp sư phụ càng nhận ra sau lớp vỏ bề ngoài của một thanh niên luôn nhận thiệt thòi về mình đang che dấu con người khác hẳn hoàn toàn. Vậy nên, ông quyết thu hồi ý định ban đầu.
Và mặc cho Du Thiên Thành nhiều lần năn nỉ muốn học nốt bài cuối cùng thì ông vẫn nhất định chẳng nhận lời. Sau đó, ông được biết người học trò này đã theo học rất nhiều môn võ khác nhau.
- Vậy ông ấy thuộc tướng ẩn ạ? Thế nên sư phụ mới không nhận ra từ buổi đầu? – Hạo Nhiên khẽ hỏi.
Diệp sư phụ cười hiền, nhẹ gật đầu. Trong lòng Hạo Nhiên còn ngờ ngợ vì sao thầy chọn mình chỉ trong quãng thời gian ngắn tiếp xúc nhưng suy đi nghĩ lại vẫn chưa dám mở miệng.
Thấy anh cứ nhấn nhá hoài, Diệp sư phụ liền bảo anh có gì muốn hỏi cứ nói.
- Sư phụ, còn…Tử Hân. Thầy sẽ dạy sư muội tuyệt học này chứ? – Anh ngập ngừng lên tiếng.
- Hạo Nhiên, ban đầu hai con sóng đôi lên núi, sư phụ rất vui, cứ nghĩ đã tìm được một đôi tiên đồng ngọc nữ để đem hết tinh hoa võ thuật Diệp gia truyền lại, vậy mà…
Nói đến đó, Diệp sư phụ buồn bã lắc đầu. Rồi bằng chất giọng như tiếng chuông ngân ban chiều, ông chậm rãi tiết lộ cho Hạo Nhiên biết về điểm tinh diệu trong bài võ học cuối cùng.
Vốn nó được sáng tạo ra là để dành riêng cho đôi tình lữ. Kề vai đánh địch, phối hợp với nhau, chiếu cố nhau trong từng chiêu thức, tâm linh hòa hợp, tâm ý tương thông mới phát huy tuyệt đối sức mạnh.
- Sư phụ, tâm ý tương thông thế nào đi nữa làm sao bằng một thân một mình ạ? Con cho rằng bản thân sẽ hiểu mình nhất chứ? – Hạo Nhiên tỏ vẻ khó hiểu.
Trông cái mặt ngờ nghệch của nam đệ tử, Diệp sư phụ bất giác bật cười. Chẳng hề có chút khó chịu, ông nhẹ nhàng giải thích cho anh hiểu rằng điều anh nói chỉ đúng trên lý thuyết còn trong thực chiến, đối diện kẻ địch thì khác hoàn toàn.
- Hạo Nhiên, con hãy tưởng tượng nhé. Ví như con bị đối thủ đánh ngã, chưa kịp đứng dậy mà hắn đã lao tới tiếp, ai sẽ là người đỡ cho con.
Nhận thấy mình quá sai khi đặt câu hỏi với thầy, Hạo Nhiên cúi đầu im lặng. Một lát sau anh mới ngẩng đầu, giọng nói thoảng buồn theo cơn gió vô tâm.
- Sư phụ, thầy biết vấn đề giữa con và sư muội sao?
- Gần nước biết tính cá, gần núi hiểu tiếng chim. Sao sư phụ không nhận ra tình cảm của các con. Tương lai hai đứa thế nào vẫn còn là câu hỏi bỏ ngỏ.
Dứt lời, Diệp sư phụ lướt ngang qua Hạo Nhiên, ung dung trở về.
Tử Hân nín lặng dõi theo bóng thầy mình khuất dần và nhìn sang anh, người đàn ông đứng như thân cây héo rũ đơn độc giữa trời đông giá, đầu cúi gầm.
Bữa cơm chiều nay ảm đạm khác hẳn mọi khi. Chẳng ai hỏi thăm ai, cứ lặng lẽ ăn. Tử Hân có cảm giác mình chính là nguyên nhân gây nên sự tĩnh lặng đến đáng sợ này.
Cô biết bản thân đã khiến Diệp sư phụ thất vọng hụt hẫng và làm cho Hạo Nhiên nuốt cơm mà không buồn nhai.
Đêm đông trên núi chỉ còn hai màu đen trắng, nào có những ánh sáng lung linh bởi hàng ngàn ngọn đèn đủ sắc tô điểm phố thị cùng sưởi ấm lòng người. Tử Hân ôm gối thở dài, cô lại nhớ Thiên Thuận, chẳng biết bây giờ anh đã ngủ hay chưa.
Dường như anh cũng nhận ra rằng Diệp sư phụ biết quan hệ nhập nhằng giữa ba người học trò sau vài lần giáp mặt nên anh đâu dám ghé thăm cô dù cuối tuần rảnh rỗi.
Trong mắt mọi người, cô với Hạo Nhiên là mối quan hệ rõ ràng, hợp tình hợp lý, và anh khác nào kẻ chen chân vào giữa, chia ương rẽ thúy.
Ngay gian nhà kế bên, Hạo Nhiên cố mãi vẫn không tài nào nhắm mắt được. Câu nói ban chiều của Diệp sư phụ cứ văng vẳng trong đầu. Tương lai anh với cô ra sao còn là câu hỏi bỏ ngỏ.
Lăn lộn hồi lâu, anh rời khỏi giường, bước lần về phía trước, đẩy đôi cánh cửa gỗ, trông ra khoảng sân phủ dày tuyết trắng. Cõi lòng anh lúc này tựa hồ nấm mồ hoang, lạnh buốt tận đáy hồn.
Chỉ mình cô mới có thể thắp lên ngọn lửa tình sưởi ấm cho anh mà thôi, cách nhau một vách ngăn gỗ sao cứ ngỡ đâu xa tận phương trời.
- Tử Hân, tương lai đôi ta sẽ thế nào đây em? Anh thật sự rất sợ, anh sợ thời gian không đứng về phía anh, em à…