Chương 69 - Sao Băng Qua Trời
Thu qua, đông đến, tuyết rơi trắng trời. Suốt thời gian một tháng của kỳ nghỉ, Tử Hân và Hạo Nhiên đều ở trên núi luyện tập vì theo lời Diệp sư phụ bảo, chính trong tình trạng cực khổ nhất thì tinh thần võ đạo được rèn luyện tốt nhất.
Sáng sớm, cũng như mọi hôm, anh cùng cô ra ngoài luyện võ. Khác với bức tranh muôn sắc khi mùa thu lá rụng, con đường dẫn xuống đỉnh thác bây giờ nhuốm lạnh màu sương giá, những tàn cây cao thấp đều bị bao phủ bởi lớp băng tuyết trắng xóa tưởng chừng tựa vĩnh cửu.
Ở độ cao thế này, mùa đông càng thêm buồn. Có đôi lúc Tử Hân tự tìm chút niềm vui nho nhỏ, ví như bây giờ, cô cúi xuống đất và đi theo Hạo Nhiên, khéo léo để cho dấu giày mình nằm gọn trong dấu giày anh, đừng bị méo lệch.
Cũng vì phải nhìn ngó cẩn thận mới nhấc chân nên cô tụt lùi, cách anh một khoảng khá xa.
Tử Hân cắm cúi bước mà đâu biết người phía trước đã dừng lại tự bao giờ, đang say sưa ngắm điệu bộ đáng yêu của cô. Mãi đến khi thấy đôi chân đập vào mắt, cô mới giật mình ngẩng lên.
- A. Sao đột nhiên cậu không đi nữa? – Cô ngó nghiêng lung tung, hỏi cho có chuyện để đỡ xấu hổ.
- Tử Hân, chúng ta bắt đầu thôi.
Nghe anh nói, cô khe khẽ gật đầu, cảm thấy một nỗi nhục len lỏi, thế nào mà tới đỉnh thác rồi bản thân còn không hay chứ. Cũng may là chưa va trúng anh.
Giữa khung cảnh lãng mạn, bí ẩn của bức tranh thủy mặc mùa đông, hai bóng áo trắng hòa lẫn trong màn mưa tuyết tinh khôi lúc ẩn lúc hiện. Những đón tấn thủ liên tục tung ra khiến cả hai tạm quên cái giá lạnh đang vần vũ xung quanh, tập trung vào luyện tập.
Nhìn cô gái thanh thoát trong bộ võ phục với mái tóc cột cao gọn gàng điểm trắng ngàn bông tuyết li ti đang cố gắng tấn công mình, lòng Hạo Nhiên xuyến xao như thể bắt gặp được đóa hoa xuyên tuyết nở giữa trời đông, mạnh mẽ, kiên cường luôn vươn lên đón ánh mặt trời, xua tan ảm đạm, hồi sinh trái tim cô độc của anh.
Kết thúc bài tập, họ buông mình nằm hẳn trên nền băng trắng, nhắm mắt và cảm nhận vô vàn cánh hoa buốt giá dần phủ khắp mặt mình. Tử Hân khe khẽ mỉm cười dẫu đôi môi dần phai sắc hồng vì lạnh.
Còn nhớ ngày đầu của kỳ nghỉ đông, cô thậm chí chẳng bước đi nổi, cứ co ro cúm rúm ngồi bệt dưới tuyết, tay chân run rẩy không ngừng, thế mà bây giờ, cơ thể đã hoàn toàn thích nghi với thời tiết khắc nghiệt.
- Tử Hân, chúng ta chơi ném tuyết nhé. – Hạo Nhiên nghiêng người, dịu giọng đề nghị.
- Tôi không muốn đâu. – Cô đáp gọn, mắt vẫn nhắm tịt.
Nằm im hồi lâu, chẳng nghe Hạo Nhiên kèo nài gì thêm, Tử Hân tò mò mở mắt xem thử. Hình ảnh anh đang ngồi một mình, lặng lẽ đắp người tuyết phía xa làm cô thoáng chạnh lòng.
Sao anh cứ phải bày ra cái bộ dạng đáng thương để khơi gợi tình cảm thân thuộc trong cô vậy kìa.
- Cậu muốn chơi ném tuyết chứ gì?
Cô lầm bầm chỉ đủ cho bản thân nghe rồi tiện tay hốt nắm tuyết, vo tròn thành bóng, ném thật mạnh về phía Hạo Nhiên.
Khác với suy nghĩ của Tử Hân, anh chậm rãi ngoảnh đầu nhìn cô bằng ánh mắt đượm buồn xong tiếp tục quay đi, chăm chú đắp tuyết.
Chẳng hiểu sao bản thân lúc này lại không thể chấp nhận được việc mình bị ngó lơ, cô vo thêm quả bóng tuyết lớn hơn và dùng hết sức nhằm thẳng vào cái đầu ương bướng kia.
Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, bật đứng dậy lao vội tới chỗ Tử Hân đang ngồi. Thấy anh như vậy, cô hoảng hốt chống tay bò dậy, vừa toan chạy thì đã bị anh nhanh chóng tóm được. Lôi lôi kéo kéo một hồi, cả hai cùng ngã lăn ra nền tuyết trắng.
Tiếng cười lanh lảnh đưa anh và cô về tuổi thơ năm nào, khi đôi trái tim chỉ còn đọng thứ tình cảm thuần khiết nhất giữa người với người.
Chiều đông nhàn nhã, tuyết miên man rơi. Bên bậc cửa, Tử Hân ngồi cặm cụi đan nốt chiếc khăn len. Không gian bốn bề chìm trong biển buồn man mác.
Đưa mắt trông ra con đường khuất sau ngàn cây trắng xóa, cô hơi sốt ruột vì Hạo Nhiên lẫn Diệp sư phụ vẫn chưa trở lại.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô với lấy chiếc ô, nhanh chóng bước lần theo con đường tuyết phủ. Đúng như cô dự đoán, cả hai người họ đang ở đó. Diệp sư phụ quay người nhìn mênh mông phía xa, còn Hạo Nhiên thì đứng lặng ngay sau lưng ông.
Sợ bản thân ồn ào sẽ phá vỡ bầu không khí nghiêm trọng, Tử Hân tiến lại nhè nhẹ rồi ngồi thụp xuống sau rặng cây trắng xóa, cố ý chờ. Khoảng cách đủ gần để cô nghe rõ cuộc nói chuyện giữa hai thầy trò.
- Sư phụ, con có tài đức gì mà thầy muốn truyền thụ tuyệt học cho con?
Hạo Nhiên mạnh dạn cất lời sau khi Diệp sư phụ nói rằng sẽ đem kỹ thuật sau cùng, cũng là tuyệt học cao nhất dạy cho anh.