Chương 68 - Sao Băng Qua Trời

-        Tôi ra ngoài nghe điện thoại thì gặp hai cháu ở tiền sảnh nên bảo dùng bữa chung luôn. - Dương Ân cười hề hề.

-        Hai đứa ngồi đi. Gọi thêm đồ ăn nhé. – Lý Hạo Nam dịu giọng ân cần.

Cả hai vâng dạ, nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống theo sự sắp đặt của Dương Ân. Bên kia, Lý Hạo Nam, Thiên Thuận và Hạo Nhiên một dãy, bên đây là ông cùng con gái Dương Mỹ Tranh với Tử Hân.

Trái tim Tử Hân đập rộn ràng từ lúc nghe vị phó tổng thông báo trong phòng có Thiên Thuận đến tận bây giờ vẫn chưa ngừng lại.

Cô cảm giác như trời đã sắp xếp cho điều ước bên hồ lúc chiều trở thành sự thật, để cô thấy mặt anh ở cự ly gần thế này.

Suốt bữa cơm, mặc Dương Ân luyên thuyên kể lể vô số thành tích mà Thiên Thuận đạt được trong quá trình thực tập ở công ty, Hạo Nhiên vẫn im lặng, anh chỉ tập trung ăn rồi giục Tử Hân ăn dù biết đôi mắt ngưỡng mộ kia đang hướng nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình.

Bài review do Thiên Thuận viết về sản phẩm rượu vang của công ty anh đã đọc qua, cũng biết doanh số bán hàng tăng lên rất nhiều nhờ đó.

Dương Mỹ Tranh thấy ba cô cứ mãi tâng bóc Thiên Thuận thì khó chịu thay cậu ấm Nam Thành lẫn chính mình. Nuốt vội ngụm nước trong miệng, cô hạ giọng.

-        Ba à, con thấy quảng cáo chỉ nói lợi ích, tác dụng mà không đề cập đến tác hại của rượu, chẳng khác nào lừa đảo cả.

-        Thay vì gọi là lừa đảo sao em không nghĩ đó như ví dụ điển hình của marketing. Mỹ Tranh à, tác hại mọi người đều biết, vậy nên, chúng ta chỉ cần nói cho họ về tác dụng thôi.

Hạo Nhiên bất chợt lên tiếng chỉnh Dương Mỹ Tranh làm mọi người trong bàn đều ngạc nhiên. Bản thân Tử Hân cũng bất ngờ bởi anh nói đỡ cho Thiên Thuận.

Còn Dương Mỹ Tranh ấm ức muốn khóc, cô đang đứng ra bênh vực anh mà sao anh quay ngược cắn cô thế chứ.

-        Ba, chú Dương, con và Tử Hân xin phép đi trước ạ, chúng con còn nhiều bài tập chưa xong.

Dứt lời, Hạo Nhiên nhanh chóng đứng lên, Tử Hân cũng vội vã cúi chào, nối gót theo anh. Xem ra bữa cơm này vì có mặt Thiên Thuận nên làm sáng con mắt cô mà tối con mắt anh rồi.

Ánh đèn vàng héo hắt rơi trên ô cửa kính, đoạn đường dẫn về nhà vắng vẻ đến cô đơn. Suốt từ lúc lên xe tới giờ, hai người chẳng ai nói với ai câu nào, Lưu Nhược Bân thấy vậy cũng nín thinh, cứ cắm đầu chạy.

Khi bước chân Hạo Nhiên gõ dần lên những bậc thang, Tử Hân mới đánh liều lên tiếng.

-        Cậu chủ, Mỹ Tranh…

-        Chẳng phải tôi bênh Thiên Thuận, tôi chỉ đang bênh vực chính mình thôi. Nam Thành sau này sẽ thuộc về tôi, em rõ mà.

Cô chỉ còn biết gật đầu sau khi nghe anh nói xong. Anh là người thừa kế Nam Thành, tốt xấu gì anh vẫn phải bảo vệ sản phẩm do công ty mình tạo ra.

-        Tử Hân, em biết do đâu mà mọi người đều mặc định kim cương là thứ đá quý duy nhất dùng để cầu hôn không?

Câu hỏi của Hạo Nhiên làm Tử Hân hết sức bất ngờ. Cô biết kim cương thường được cánh mày râu dùng để cầu hôn người phụ nữ họ yêu nhưng vì sao họ lại chọn nó thì cô nào dám chắc để trả lời anh, cô chỉ suy nghĩ đơn giản nó là biểu tượng của quyền lực, sang giàu cùng ái tình.

-        Tôi đâu biết. – Cô đáp gọn.

Hạo Nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích từng chút. Anh nói lý do là vì người ta đã tạo nên một chiến dịch quảng cáo và thành công khiến phái mạnh xem nó là món đá quý duy nhất cần được chọn khi cầu hôn còn phái yếu thì bị thuyết phục rằng, số carat tỷ lệ thuận với tình yêu người đàn ông dành cho cô ấy, kim cương càng lớn, tình yêu càng nhiều.

Việc đem giá trị vĩnh hằng của tình yêu gán lên giá trị viên kim cương đã khiến mọi người tin tưởng hôn nhân không kim cương sẽ chẳng vẹn toàn mặc dù nó sẽ bị vỡ, phai màu, thậm chí là cháy tan như bao khoáng sản khác.

-        Cho nên, có thể gọi đó như màn lừa đảo xuất sắc hay chiến thuật marketing đại tài. – Tử Hân nheo mắt nhìn anh, nói khẽ.

-        Lạc Tử Hân, em không nhận ra rằng em rất hiểu tôi sao?

Nói rồi, Hạo Nhiên mỉm cười, chậm rãi bước lên lầu. Tử Hân im lặng dõi theo bóng lưng ấy đến khi khuất hẳn mới trở về phòng mình.

Cô hiểu ý anh. Trong thời buổi mà những hợp đồng béo bở đều được ký kết trên bàn rượu thì dẫu cho biết rõ rằng nó không tốt, họ vẫn sẽ dùng.

Huống hồ rượu còn là cách để họ xả tress, để giải sầu, để mạnh dạn giao tiếp, để thể hiện bản thân. Chung quy do mọi người đã tin rằng lợi ích mặc định nó mang lại vốn cao hơn tác hại của nó.

Điển hình là anh chứ chẳng đâu xa xôi, anh luôn tìm tới men cay vào những lúc buồn rầu cũng như cô đơn. Anh không thích nhưng anh vẫn uống.