Chương 67 - Sao Băng Qua Trời

Sau thời gian chuyên tâm đến trường bắn tập luyện, Tử Hân đã tự tin sử dụng thành thạo thứ vũ khí sát thương này. Cô phải công nhận Hạo Nhiên không khác gì một huấn luyện viên thật thụ.

Hết tập trong phòng, anh lại lôi cô ra ngoài phơi nắng, bắt cô luyện tập kỹ, chiến thuật lăn, lê, bò, trườn, nằm, quỳ, lộn ngửa. Anh còn giả định các tình huống có thể xảy ra và dạy cô kỹ năng chiến đấu khiến toàn thân cô xay xước hết.

Đôi lúc, cô tưởng đâu mình sắp được vô hàng ngũ bảo vệ an ninh quốc gia tới nơi. Chỉ là sang nước B coi ngó chi nhánh phân phối rượu thôi mà cứ như sắp đánh trận vậy.

Đôi mắt Tử Hân nhìn chằm chằm mục tiêu tự động đang liên tục di chuyển trước mặt. Cô thích bài tập bia ẩn hiện này, giả định mục tiêu ẩn nấp, lộ mình chớp nhoáng, buộc xạ thủ phải tập trung cao độ và có kỹ thuật tốt để bắn trúng đích trong ba giây nó xuất hiện.

Kết thúc bài tập, Tử Hân nhanh nhẹn đặt súng xuống, tháo bịt tai cùng kính bảo hộ. Nghe tiếng vỗ tay từ phía sau vang lên, cô quay đầu, đôi môi khẽ mỉm cười.

-        Cậu chủ, các tư thế bắn mà cậu dạy tôi thì tư thế nào hoàn hảo nhất?

-        Tử Hân à, trong mọi tình huống của cuộc sống chẳng hề tồn tại một tư thế bắn súng hoàn hảo nào. Tôi dạy em tất cả để em dùng hiểu biết cùng kỹ năng, áp dụng chúng đúng lúc khi đối mặt với kẻ thù.

Nghe Hạo Nhiên ôn tồn giải thích, Tử Hân gật gù tỏ vẻ đã hiểu, cô giúp anh thu dọn đồ đạc mang vào kho cất và rời trường bắn.

Chiều thu dần tàn, gió miên man thổi đùa cánh chim nháo nhác tìm về tổ. Chút nắng óng ả bàng bạc trôi càng tô thêm vẻ nên thơ của con đường rải vàng sắc lá. Nắng len qua tàn cây, đậu xuống trên hai mái đầu xanh đang cùng nhau sóng bước.

Bao tháng ngày bận rộn quên cả dành cho bản thân phút giây thư giãn nên khi Hạo Nhiên rủ rê dạo bộ, Tử Hân liền đồng ý. Nhìn cảnh sắc bốn bề xung quanh, cô chợt nhận ra thu đã đi quá nửa rồi.

Tạm quên bao bộn bề lo toan, cả hai im lặng bước dọc bên bờ hồ trong công viên xôn xao lá gió, đắm mình vào bản tình ca sâu lắng của mùa vàng. Kỷ niệm hôm nào cùng Thiên Thuận ngắm cảnh nơi đây đột nhiên ùa về, mang theo nỗi buồn man mác thổi lạnh trái tim cô đơn.

Những tin nhắn và cuộc gọi đong đầy yêu thương mỗi đêm đâu thể nào khỏa lấp hình bóng anh trong cô, cô muốn gặp anh ngoài thật, dẫu là thấy từ xa thôi cũng được.

-        Tử Hân, em còn nhớ cô gái đã cứu chúng ta ở vũ trường New Square lúc trước không? – Hạo Nhiên quay sang cô, nhẹ nhàng hỏi.

-        Có chứ, nhưng mà sao? – Cô nhìn anh, tỏ vẻ ngạc nhiên.

-        À, Cô ấy bây giờ làm tiếp tân trong nhà hàng. Chút nữa mình đến đó dùng bữa tối luôn nhé. – Anh mỉm cười đề nghị.

Tử Hân khẽ gật đầu, thầm nghĩ có cơ hội thì nên nói lời cảm ơn cô gái kia một tiếng. Suy cho cùng, trận hỗn chiến bắt đầu từ cô mà ra.

Được người đẹp đồng ý, lòng Hạo Nhiên vui tựa mở hội. Lâu quá lâu rồi anh chẳng có dịp đưa cô vào hàng quán ăn uống, anh đâu mơ ước cao xa, chỉ mong ngày ngày cùng nhau đi dạo, ăn cơm, xem phim giống những đôi tình nhân bình thường khác.

Lúc cả hai rời khỏi công viên, phố phường bên ngoài đã bừng sáng ánh đèn. Theo lời anh, Lưu Nhược Bân cho xe chạy thẳng đến nhà hàng Kingdom.

Vừa trông thấy Hạo Nhiên, gương mặt Tử Hương rạng rỡ hẳn, nhưng chỉ mấy giây sau, nụ cười trên môi cô nhanh chóng vụt tắt vì nhận ra người con gái đang khép nép bước sau lưng anh. Tuy vậy, cô vẫn rời quầy, vội vã tiến lại đón khách.

-        Tử Hân, đây là ân nhân của chúng ta đấy, cô ấy tên Lâm Tử Hương. – Hạo Nhiên vui vẻ giới thiệu.

-        Chào cô, tôi tên Lạc Tử Hân, hôm trước thật lòng cám ơn cô, nếu không có cô thì chẳng biết xảy ra chuyện gì nữa. – Tử Hân mỉm cười nhã nhặn.

-        Chuyện đã qua từ lâu, hơn nữa, anh Hạo Nhiên đã giúp tôi một chỗ làm tốt, tôi lời quá còn gì.

Tử Hương vừa dứt câu, cả ba người cùng lúc bật cười.

Nhìn cô nhân viên nhà hàng mang vẻ đẹp sắc nước hương trời, ăn nói duyên dáng và đặc biệt là Hạo Nhiên tỏ vẻ vô cùng thân thiện khi tiếp xúc, đột nhiên trong đầu Tử Hân xuất hiện một suy nghĩ, nếu trong hai năm cô vắng mặt mà hai người họ nảy sinh tình cảm thì hay biết mấy.

Đang mừng thầm vì những tính toán bỗng tiếng gọi từ sau lưng vọng tới làm Tử Hân giật mình ngoảnh mặt. Giống như cô, Hạo Nhiên cũng đồng thời quay đầu.

-        Chú Dương, tình cờ vậy, chú dùng bữa ở đây sao?

-        Ừ, chú và ba cháu, Mỹ Tranh, Thiên Thuận nữa. Hay là hai đứa ăn cùng luôn nhé, người nhà cả, không có khách.

Dương Ân vừa nói, vừa lôi Hạo Nhiên đi. Anh theo phản xạ cũng chụp lấy tay Tử Hân kéo theo mình. Ba người rồng rắn chui hết vô phòng trước sáu con mắt ngỡ ngàng.