Chương 64 - Sao Băng Qua Trời
Hướng dẫn Tử Hân thao tác nạp đạn xong, Hạo Nhiên giúp cô đội mũ, đeo bịt tai và kính bảo hộ.
Đang chăm chú thì bỗng sau lưng vang lên tiếng chào hỏi của hai người đàn ông. Anh vội quay lại nhìn, đôi mắt chẳng mấy thiện cảm xoáy thẳng vào Thiên Thuận.
- Anh tới bắn súng sao?
- Ừ. Cả tuần bận rộn nên ngày nghỉ tôi cùng bạn đi thư giãn. Giới thiệu với cậu, đây là Cảnh Lâm, bạn tôi, một luật sư tương lai. – Thiên Thuận vui vẻ trả lời và giới thiệu người bên cạnh.
- Chào anh, tôi tên Lý Hạo Nhiên.
Mặc dù chẳng thích nhưng Hạo Nhiên vẫn lịch sự bắt tay Cảnh Lâm, anh sợ Tử Hân xem mình giống đứa trẻ không hiểu chuyện.
Thấy cả ba cái miệng lép nhép mà chẳng nghe gì, Tử Hân liền đưa tay tháo bịt tai xuống.
- Tử Hân, em cũng học bắn súng à? Đã khai hỏa phát nào chưa? – Cảnh Lâm nhìn cô, nháy mắt hỏi.
- Em vẫn chưa thực hành. – Cô đáp khẽ.
- Ồ, vậy Thiên Thuận, cậu hướng dẫn cô ấy đi, dù gì trong chúng ta thì cậu là người có kinh nghiệm lâu năm nhất đấy.
Nói rồi, Cảnh Lâm huých vào vai Thiên Thuận. Đưa mắt nhìn, thấy Hạo Nhiên im lặng, anh khẽ gật đầu, bước đến bên Tử Hân. Vì cô mới tập nên anh hướng dẫn cô theo tư thế nòng súng hướng về mục tiêu.
Thấy người đẹp cứ sửa chân tay tới lui, anh gỡ bịt tai, ghé sát cô, dịu giọng.
- Em đứng song song hay chân trước chân sau đều được. Tay em để hình tam giác hay hình thang không quan trọng. Chỉ cần giữ cho thân mình đừng ngửa quá, mọi thứ khác em sẽ nghiệm ra khi viên đạn rời nòng súng.
Dứt lời, Thiên Thuận nhanh chóng chỉnh lại bịt tai cho Tử Hân, bắn một phát súng đầu tiên làm mẫu. Vì có anh bên cạnh nên cô bớt hồi hộp, hít một hơi thật sâu, cô tập trung cao độ vào mục tiêu và bóp cò.
Xong nhiệm vụ, Tử Hân nhìn sang Thiên Thuận, anh mỉm cười làm hiệu bảo cô cứ tiếp tục.
Ngoài viên đạn đầu do hơi bất ngờ về độ giật của súng, các lần bắn sau, cô tự tin hơn, cách đứng theo đó mà điều chỉnh về trạng thái tốt nhất.
Cảnh Lâm nhấc chiếc ống nhòm lên, ngắm một hồi rồi hạ xuống. Tuy là buổi đầu cầm súng nhưng những phát đạn do Tử Hân bắn đều đi gần sát hồng tâm khiến hắn vô cùng cảm phục. Xem ra người con gái Thiên Thuận đem lòng yêu thương chẳng phải tầm thường.
Bên cạnh Cảnh Lâm, Hạo Nhiên cũng đang sử dụng ống nhòm quan sát. Đôi môi anh khẽ mỉm cười khi thấy kết quả cô đạt được. Thầm nghĩ vợ tương lai của mình đúng thật là tuyệt thế vô song.
- Cô ấy sắp hết đạn. – Cảnh Lâm nói khẽ.
- Để tôi lấy thêm.
Hạo Nhiên đặt ống nhòm xuống, nhanh chóng chạy vào kho. Nghe tiếng bước chân kia xa dần, Thiên Thuận xoay người nhìn Cảnh Lâm, khẽ gật đầu tỏ ý cám ơn. Hắn xua tay, bước vội sang làn bắn khác.
Tử Hân chăm chú nạp đạn mà chẳng biết chuyện gì vừa diễn ra, đến khi Thiên Thuận nhẹ nhàng cầm lấy tay thì cô mới ngẩng đầu trông lên. Chẳng cần thêm bất kỳ ngôn từ nào nhưng họ đều thấu hiểu điều đối phương muốn nói với mình.
Khi Hạo Nhiên trở lại, Thiên Thuận và Cảnh Lâm đều đã trở về vị trí ban đầu. Cả hai đồng thời nói lời chào tạm biệt.
- Không phải hai anh tới bắn súng sao? - Hạo Nhiên nghiêng đầu nheo mắt.
- Chúng tôi có việc đột xuất, để lần sau vậy. – Cảnh Lâm nhã nhặn đáp.
Tiếng giày gõ nhẹ xuống sàn làm sống mũi Tử Hân bất giác cay cay, cô không ngoái đầu dõi theo vì lo Hạo Nhiên nhận ra thay đổi trên gương mặt mình.
Rời khỏi phòng tập, Cảnh Lâm vui vẻ khoác vai Thiên Thuận. Hắn thật sự khâm phục thứ tình cảm dịu dàng như nước anh dành cho người con gái ấy. Luôn tin tưởng tuyệt đối và yêu thương cũng tuyệt đối.
- Chuyện cậu nhờ tôi thấy ngại quá, nhóm thám tử lùng sục khắp nơi tìm mà vẫn chưa thấy tin tức gì của gã Trương Tán ấy cả.– Hắn thiểu não ca thán.
- Lần trước do tôi để vuột, bứt dây động rừng. Cố gắng đợi thôi.
Tuy nói vậy nhưng lòng Thiên Thuận nôn nóng lắm. Ngày nào chưa tìm thấy manh mối duy nhất ấy, sự thật mãi mãi chẳng được đưa ra ánh sáng. Kéo dài sẽ càng tội cho Tử Hân.
Anh hiểu rõ sau hai năm cô trở về thì hết đường thoái thác. Còn anh, nếu mất cô, anh đâu thiết tha gì cuộc đời này nữa. Cô chính là lý do để anh tồn tại.
- Cùng lắm, tôi đưa cô ấy cao chạy xa bay, sang nước ngoài. – Anh thở dài.
- Thiên Thuận, tôi biết cậu chỉ tự trấn an, nếu có thể, cậu đã đưa cô ấy đi từ lâu. Cha con nhà họ Lý không tha hai người đâu.
Cảnh Lâm vừa dứt lời, cả hai cũng tới bãi đỗ xe. Thiên Thuận vỗ vai hắn rồi nhấn chìa khóa.
Hắn nói đúng, thật tình anh đâu đành lòng để Tử Hân phải sống trong lo lắng, trốn chui trốn lủi, anh luôn muốn cho cô điều tốt nhất. Chưa đến đường cùng, anh sẽ chẳng làm thế.
Nhìn bóng thằng bạn thân khuất sau cánh cửa ô tô, Cảnh Lâm đau đầu bóp trán. Hắn hiểu nỗi khổ tâm của đôi tình nhân và muốn giúp họ nhưng ngặt nỗi tên Trương Tán kia chuyển nhà như ăn gỏi, người bên hắn toàn đến muộn.