Chương 63 - Sao Băng Qua Trời
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày nhập học. Thời gian biểu của Tử Hân hầu như kín mít, sáng sớm bốn giờ cùng Hạo Nhiên lên núi học võ, trưa về ăn cơm xong lại ngồi chung xe với anh tới trường.
Thiết nghĩ mình chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp nên cô chẳng quan tâm những lời bán tán nữa.
Chiều nay, Tử Hân sẽ theo Hạo Nhiên đến trường bắn, dù không muốn đụng chạm súng đạn nhưng vì anh cứ khăng khăng ép buộc nên cô đành thuận tình cho yên nhà yên cửa.
Đôi lúc, cô cảm giác như hai cha con Lý Hạo Nam đang cố ý đào tạo mình thành một sát thủ chuyên nghiệp vậy, hoặc giả để đâm thuê chém mướn.
Thấy điện thoại trên bàn khẽ rung, Tử Hân vội vàng bắt máy. Mới mấy giây trước cô nhắn tin thông báo lịch trình với Thiên Thuận, mấy giây sau anh liền gọi lại ngay.
Đầu máy bên kia vẫn là giọng nói êm tựa tiếng đàn mà cô luôn thích nghe.
- Tử Hân, lát nữa anh ghé thăm em.
- Ổn không anh? Hạo Nhiên chận thượng cho coi. – Cô lo lắng nói khẽ.
- Em yên tâm, anh đi cùng bạn, mấy ngày không thấy, anh nhớ em quá.
Nghe anh than thở, Tử Hân phụt cười thành tiếng. Gần hai tháng trời chẳng liên lạc còn chịu nổi, giờ mới có một tuần anh đã như thế. Nhưng nói qua phải nói lại, bản thân cô đâu khá hơn mấy, cô nhớ anh quay quắt, mỏi mòn.
- Anh đi với ai? – Tử Hân cất tiếng dò hỏi.
- Cảnh Lâm nhé, không phải Hạ Tiểu Kỳ. – Giọng anh mang theo ý cười.
- Em nói gì đâu. Vậy, lát nữa mình gặp, em cúp đây.
Tử Hân nhanh chóng bấm tắt vì nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào. Biết đã tới giờ, cô nhanh chóng cột gọn mái tóc lên cao, vội vã tiến ra. Thấy cô xuất hiện, Hạo Nhiên gật đầu, cười nhẹ và xoay người bước trước.
Sau cái đêm nhảy cùng nhau, cứ tưởng mai này chạm mặt sẽ rất khó xử nhưng Tử Hân đâu ngờ qua một giấc ngủ, sáng sớm gặp ở phòng ăn thì Hạo Nhiên vẫn tỉnh rụi, cười nói, hỏi han bình thường.
Vậy nên, buộc lòng cô phải vờ như chưa hề có cuộc khiêu vũ mà giả lả cho xong. Càng lúc cô trông anh càng đáng sợ, bản sao y Lý Hạo Nam đúng là không phải dạng vừa.
Ra khỏi cổng biệt thự, Lưu Nhược Bân lái xe hướng về phía đường lớn. Hạo Nhiên xuống núi đã lâu nhưng lịch trình tiếp đó của anh dày đặc thành thử bữa cơm Tử Hương muốn mời chẳng thực hiện được.
Điều này khiến Lưu Nhược Bân tiếc nuối, hắn cũng đâu thể mặt dày bảo cô ăn riêng với mình.
Chiếc ô tô bon bon chạy hơn nửa tiếng đồng hồ thì dừng lại. Lưu Nhược Bân nhanh nhảu nhảy xuống mở cửa cho cả hai rồi đánh xe vào bãi đỗ chờ đợi.
Trường bắn ngày cuối tuần khá đông xạ thủ đến tập luyện. Vị huấn luyện viên trưởng thấy cậu ấm Lý gia dắt theo cô gái xinh đẹp liền sấn ra chào hỏi.
- Cậu chủ dẫn bạn tham quan trường bắn ạ?
- Cô ấy tới để học bắn súng, chúng tôi sẽ đảo một vòng rồi tự tôi dạy cô ấy. Ông cứ làm việc của mình.
Anh cúi chào, nhanh chóng nắm tay Tử Hân kéo đi. Đưa mắt ngó nghiêng xung quanh, cô thật sự choáng ngợp với quy mô rộng lớn nơi đây. Đủ biết mối quan hệ cùng tiềm lực của Lý Hạo Nam lớn thế nào mới được cấp phép kinh doanh cơ sở này.
Quanh quẩn hồi lâu, Hạo Nhiên dắt Tử Hân vào phòng tập bắn riêng biệt và chui vô nhà kho lấy đồ. Đây là khu vực dành riêng cho Lý Hạo Nam mỗi khi ông đến, sau này có thêm Hạo Nhiên cùng Thiên Thuận, còn các xạ thủ khác đều tập luyện ở phòng khác.
Nhìn những thứ anh cầm, cô muốn hoa cả mắt, nào quần áo, nào mũ che, ốp tai, kính bảo hộ…
- Em mặc chúng nhé.
Hạo Nhiên dúi bộ quần áo cho Tử Hân rồi quay sang kiểm tra khẩu súng lục. Cô mau mắn làm như anh nói vì lo Thiên Thuận đang tìm kiếm mình bên ngoài.
Mọi thứ xong xuôi, Hạo Nhiên dẫn cô tới làn bắn, bắt đầu phổ biến luật, hướng dẫn tư thế, động tác, kỹ năng bóp cò và ngắm bắn.
May mắn là sau mấy tháng lăn lê bò toài trên núi, sức khỏe, tâm lý của Tử Hân được rèn dũa nên anh bỏ qua giai đoạn, không bắt cô cầm gạch bổ trợ để luyện tay, ổn định hướng.
- Cậu chủ, tôi thấy các vận động viên ở mấy giải đấu súng đều cầm một tay, sao mình phải cầm hai tay? – Cô nhìn anh, tỏ vẻ thắc mắc.
Anh mỉm cười, từ tốn giải thích cho cô hiểu việc dùng hai tay cầm súng giúp xạ thủ kiểm soát độ giật tốt hơn, cũng như khai hỏa số lượng đạn nhiều hơn trong thời gian ngắn nhưng vẫn đảm bảo độ chính xác tương đối.
Vì kỹ thuật này được phát hiện và lan truyền khá chậm nên kỹ thuật cầm một tay với độ chính xác gần như tuyệt đối mặc nhiên trở thành truyền thống, biến thành luật của những giải đấu.
- Tử Hân, đợi em quen, tôi sẽ hướng dẫn em các kỹ thuật bắn khác. Chúng ta luyện bắn súng không phải để thi đấu mà để áp dụng trong tình huống chiến đấu khi xảy ra chuyện, em nhớ chứ?
- Tôi hiểu rồi, phức tạp quá nhỉ? – Cô cúi đầu, nhỏ giọng.