Chương 65 - Sao Băng Qua Trời

Những cơn gió heo may ngượng nghịu của mùa thu mơn man khắp chốn. Qua một làn mưa nhẹ, hàng cây ủ sầu vội vã trút tán lá vàng trải đầy khắp vỉa hè, dưới lòng đường và vương cả mái tóc ai.

Ngước nhìn đám mây nhạt lãng đãng trôi trên trời xanh, Thiên Thuận khẽ mỉm cười, nụ cười ảm đạm như tiếc nuối dư vị thu xưa.

Mấy năm trước, thời điểm này, đôi lứa vẫn thường đan tay, sóng bước cùng nhau ngắm lá rơi.

Gần hai tháng liền, anh chưa lần được gặp người yêu. Tử Hân hết tất bật luyện võ trên núi rồi về trường học chuyên môn, rảnh chút lại đi tập súng.

Từ ngày chạm mặt nhau ở trường bắn, Hạo Nhiên chẳng còn đưa cô đến đó vào ngày cuối tuần nữa mà dẫn cô lên thiền định cùng Diệp sư phụ, tận chiều tối mới trở xuống.

Biết bao lần dượm bước tới chân núi nhưng Thiên Thuận chỉ đứng nhìn hồi lâu xong lặng lẽ quay lưng. Anh không muốn làm cả Tử Hân lẫn Diệp sư phụ khó xử khi Hạo Nhiên vẫn luôn hành động như đứa trẻ con.

Mãi suy nghĩ nên ánh đèn tín hiệu giao thông đã chuyển từ màu vàng sang xanh hồi lâu mà anh vẫn chưa biết. Đến lúc nghe tiếng còi của chiếc xe phía sau vang lên thì anh mới nhận ra.

Tạm buộc gọn những sợi buồn giăng mắc, anh tập trung ôm vô lăng, tiếp tục hướng về trụ sở tập đoàn Nam Thành.

Xe đang bon bon chạy bỗng nhác thấy bên đường một bóng dáng khá quen mắt. Thiên Thuận vội giảm tốc độ và quan sát. Người con gái kia chẳng ai xa lạ, chính là Dương Mỹ Tranh.

Trông cái bộ dạng loay hoay đó anh cũng đoán được cô gặp sự cố gì. Thà rằng đừng thấy chứ thấy thì đâu thể ngó lơ nên anh nhanh chóng tấp vào lề, hạ kính xuống.

-        Xe hư sao?

-        Hả? À. Bị chết máy. – Dương Mỹ Tranh đáp gọn sau giây phút giật mình.

-        Cô liên hệ dịch vụ cứu trợ chưa?

-        Tôi gọi rồi, họ đang trên đường tới. Anh…có thể cho tôi đi nhờ không?

-        Được.

Tầm hai mươi phút sau, xe của Dương Mỹ Tranh được chuyển về nơi sửa chữa gần nhất. Liếc nhìn đồng hồ đã gần đến giờ, Thiên Thuận gấp rút nhấn ga vọt lẹ.

Bản thân Dương Mỹ Tranh cũng bị ba mình ép tới công ty phụ việc để quen dần, ban đầu cô chẳng chịu nhưng sau khi ông cắt giảm toàn bộ chi phí tiêu xài thì cô đành phải nghe lời, học một buổi, còn một buổi làm nhân viên tập sự.

Một giờ chiều nay, Lý Hạo Nam có cuộc hẹn quan trọng với đối tác nước ngoài. Thay vì đưa các quản lý cấp cao theo, ông ưu ái cho Dương Mỹ Tranh và Thiên Thuận đi cùng để học hỏi, vậy nên, cả hai đâu dám khiến ông phải chờ.

-        Chị Tử Hân ấy, hôm giờ anh có gặp không? – Dương Mỹ Tranh quay sang Thiên Thuận, rụt rè hỏi.

-        Cô ấy bận túi bụi. – Anh đáp, mắt vẫn chăm chú quan sát phía trước.

Dương Mỹ Tranh thở dài, nhìn qua hướng khác. Bây giờ muốn gặp được Hạo Nhiên đối với cô mà nói, khó còn hơn lên núi. Có mấy tối đánh liều sang tìm, anh đều chẳng xuống tiếp, lấy lý do bận học bài xù đầu vì quỹ thời gian eo hẹp.

Vừa quẹo vào cổng chính trụ sở, chuông điện thoại Thiên Thuận liên tục réo vang, thấy người gọi là Lý Hạo Nam, anh vội vàng nhấn nghe. Đầu máy bên kia, giọng vị chủ tịch khẩn trương.

-        Cháu và Mỹ Tranh đi đâu? Sao chưa thấy mặt ở phòng kinh doanh?

-        Dạ, chúng cháu đang bên dưới ạ. Ban nãy xe Mỹ Tranh bị hỏng, cho nên…

-        Vậy đứng đó đợi bác xuống và xuất phát luôn, đừng vào nữa.

Lý Hạo Nam cất tiếng cắt ngang lời anh rồi cùng Dương Ân hối hả rời phòng.

Đối tác lần này tuy chẳng lớn mấy nhưng dù sao cũng là người do Michael giới thiệu, thành thử ông phải trân trọng người ta, sợ lỡ sơ sót gì, gã Peter kia về mách lại, Michael sẽ đánh giá Nam Thành chưa chuyên nghiệp.

Mà điều ông đang cần bây giờ chính là tạo ấn tượng tốt và hợp tác lâu dài với tập đoàn Wine Life.

Xe của Lý Hạo Nam vừa lao ra cổng, Thiên Thuận nhanh chóng bám sát phía sau. Theo anh biết, đối tác tên Peter đó đề nghị Lý Hạo Nam gặp nhau tại nơi ông thuê phòng.

Bên chiếc bàn tròn trong khuôn viên quán cà phê sang trọng Kim Bích. Peter nhàn nhã đưa tách trà ấm lên môi thưởng thức. Tiết trời mùa thu ở nước X bao giờ cũng làm ông lưu luyến mỗi lần đặt chân đến đây.

Định rót thêm ít trà thì trông thấy bốn người ăn mặc sang trọng đang từ xa tiến tới, Peter chậm rãi đứng dậy, đôi môi thoáng mỉm cười vì không ngờ chỉ gặp mặt một đối tác nhỏ nhoi mà chủ tịch Lý Hạo Nam kéo theo nhiều người thế.

-        Chào ngài Peter, rất hân hạnh được gặp ngài, tôi là Lý Hạo Nam, chủ tịch Nam Thành, còn đây là Dương phó tổng, hai nhân viên phòng kinh doanh Du Thiên Thuận, Dương Mỹ Tranh.

Lý Hạo Nam cười vui vẻ, bắt tay Peter và nhanh chóng giới thiệu những người bên cạnh mình. Peter cũng lịch sự chào hỏi tất cả rồi mời họ ngồi xuống bàn công việc.