Chương 62 - Sao Băng Qua Trời

Qua hết con đường lát đá dẫn đến bãi cỏ xanh gần chiếc xích đu, cả hai ngồi xuống, thảnh thơi bó gối nhìn lên vòm trời cao rộng. Ánh trăng đêm thanh bình vời vợi trôi sau những làn mây.

Kỷ niệm thuở ấu thơ vươn mình thức giấc, đưa cả Hạo Nhiên lẫn Tử Hân trôi theo ánh trăng vàng lấp loáng về với miền ký ức xa xôi.

Sợi gió mành ngưng ru ngàn lá, men xuống luồn nhẹ làn tóc mây. Anh cảm nhận được mùi khói của quán nướng ven đường vẫn còn vương vấn mái đầu cô.

-        Tử Hân, chúng ta hãy khiêu vũ một điệu nhé.  – Anh quay sang cô, tha thiết đề nghị.

-        Sao tự nhiên cậu…- Tử Hân nhìn anh, ngập ngừng khó xử.

-        Em đồng ý đi mà.

Cô cắn môi cả đỗi mới khe khẽ gật đầu. Thật tình mà nói, yêu cầu của anh cũng không có gì quá đáng, thay vì luyện võ chung thì nhảy vậy, na ná như nhau cả thôi.

Hạo Nhiên nhanh chóng rút chiếc điện thoại mở nhạc rồi nhẹ nhàng đan một tay cô, tay còn lại đỡ sau tấm lưng gầy.

Tuy cảm thấy hơi khó chịu nhưng Tử Hân vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, bước chân cô uyển chuyển cùng anh trên nền nhạc du dương.

Vầng trăng mơ màng gối đầu lên ngọn cây cao vút, say sưa lặng ngắm đôi nam thanh nữ tú đang dìu nhau theo nhạc khúc ngọt ngào.

Giây phút Tử Hân xoay người, vóc dáng thiếu nữ yêu kiều, vạt váy lụa mong manh tung bay và suối tóc mượt mà khiến Hạo Nhiên hoàn toàn rơi vào biển tình trầm mê.

Lúc đón cô về lại trong vòng tay, anh thôi không nhảy nữa, cứ giữ chặt lấy, say đắm ngắm nhìn. Ánh mắt long lanh lấp lánh tựa sao trời tỏa sáng đường nét thanh tú trên gương mặt người con gái làm cung bậc cảm xúc mãi dâng trào.

Giây phút bất giác mất hết kiềm chế, anh cúi xuống, toan hôn đôi môi hồng.

Tử Hân hốt hoảng quay đầu tránh né. Cô thấy bản thân sai quá sai rồi, biết anh có tình với mình thì lý ra nên từ chối thẳng những tiếp xúc thân mật thế này mới phải. Anh là đàn ông, khó tránh được hành động theo bản năng.

-        Tôi…tôi buồn ngủ quá.

Tử Hân lắp bắp cất lời, vùng mạnh khỏi tay anh, chạy thẳng một mạch vô nhà. Nỗi sợ hãi choáng ngợp tâm trí cô, trái tim tựa hồ muốn nhảy tung khỏi lồng ngực.

-        Tử Hân, em…

Tiếng bước chân cô đã xa khuất nhưng Hạo Nhiên cứ thẫn thờ đứng mãi. Đôi cánh tay vẫn đưa vào khoảng không vắng lặng phía trước. Cô thế mà đành lòng bỏ rơi anh trong nỗi bẽ bàng cô quạnh.

-        Tử Hân, em là sợ anh hay ghét anh vậy?

Nối tiếp câu hỏi mang bao chua chát là giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, anh lạnh lùng vô cảm khi đối diện người khác bao nhiêu thì lại mau khóc và dễ tổn thương vì cô bấy nhiêu.

Đôi lúc anh muốn bản thân mạnh mẽ trưởng thành để cô cảm thấy yên tâm mà tựa vào cho anh bảo vệ nhưng do cô luôn hướng tới người đàn ông đó nên anh buộc mình phải trở nên yếu đuối nhỏ bé, những mong được cô vỗ về ôm ấp.

Khoảnh khắc hạnh phúc chớp nhoáng nhanh chóng biến thành quá khứ, hạt sương khuya dỗi hờn vỡ tan.

Đêm nay, trái tim hoang lạnh của anh tiếp tục chất chồng nỗi đau. Vầng trăng huyền hoặc tủi buồn nép sau mây xám, che giấu đi sương lệ nhạt nhòa.

Hạo Nhiên xoay người, hướng ánh mắt đau đáu lên khung cửa trên cao. Nơi ấy, chẳng thấy ánh đèn. Anh thầm cười nhạo và mai mỉa bản thân, sao anh có thể hy vọng cô đoái thương nhìn lại mình chứ.

Bao nhiêu năm trôi, anh mải miết chạy theo gót chân son, góp nhặt từng mảnh tình nào phải xuất phát từ yêu đương mà là lòng thương hại.

Giây phút Hạo Nhiên quay mặt đi, bức màn ở cửa sổ tầng hai đột ngột kéo hờ. Tử Hân lặng lẽ dõi theo bóng dáng liêu xiêu đang bước dần theo con đường lát đá.

Đám mây đen che trăng dần trở nên nặng trĩu, rơi rớt những hạt mưa cuối mùa xuống trên khu vườn kỷ niệm.

-        Xin lỗi, mong rằng thời gian và sự thật sẽ giúp cậu xóa nhòa hình bóng tôi.

Sau câu nói chỉ để cho bản thân nghe, cô buông tay, tựa lưng vào tường, nước mắt bất giác cứ tuôn hoài không dứt. Mai này, anh phát hiện giữa người anh yêu và ba mình tồn tại mối thâm thù thì anh làm sao đây.

Có lẽ anh sẽ chọn cách đứng về phía Lý Hạo Nam, còn vì bảo vệ ông mà đối đầu với cô cũng nên.

Một giọt máu đào dẫu sao vẫn hơn ao nước lã, cô với anh chỉ là người dưng không chung huyết thống. Mối tình anh trao gởi cô đến cuối cùng chỉ còn một sợi dây oan mà thôi.

Trong đầu ngập tràn suy nghĩ cùng toan tính hỗn độn khiến Tử Hân mệt mỏi tột độ. Lấy tấm chiếu nhỏ trải dưới sàn, cô ngồi xuống, bắt đầu thiền định, để bản thân tạm quên tất cả.

Nếu biết trước cuộc đời mình nhuốm màu đau khổ, thì mấy ai muốn được sinh ra đâu, thà rằng đừng xuất hiện trên dương gian này còn hơn.