Chương 61 - Sao Băng Qua Trời

Không gian trầm tĩnh vắng vẻ trên con đường dẫn vào ngôi biệt thự càng khiến phút giây tạm biệt thêm quyến luyến. Tử Hân cầm bàn tay Thiên Thuận, khẽ mân mê từng ngón, thầm trách sao hôm nay thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt cái liền hết một ngày.

Nếu được, cô muốn mình có siêu năng lực biến cho ngày dài hơn đêm, để cùng anh sánh vai thêm chút nữa.

Chiếc ta xi dừng trước cổng nhà chạm trổ xa hoa, Tử Hân bùi ngùi chúc Thiên Thuận ngủ ngon, hôn nhẹ lên gò má anh rồi đẩy cửa bước xuống.

Cô đứng lặng ngóng theo cả đỗi, chờ hai chiếc đèn màu đỏ ở đuôi xe khuất khỏi tầm mắt mới quay người, bước tới nhấn chuông.

Trông thấy cô, dì Hà cùng các nữ hầu gái mừng ra mặt. Sau khi xác định rằng cô đã dùng bữa tối và chẳng cần gì thêm, họ cúi chào, lục đục kéo nhau về phòng.

Tử Hân cúi xuống tháo giày, lấy đôi dép mà Hạo Nhiên mua xỏ vào. Hồi đó, cô đi chân trần thì thấy bình thường nhưng mang dép được vài hôm liền thành thói quen, không thôi cứ cảm giác lành lạnh ớn ớn.

Ngang qua phòng ăn, Tử Hân ghé mở tủ lạnh cất túi trái cây vô, bỗng cô giật mình đánh thót vì thấy cái bóng đen ngồi lù lù ngay bên cạnh bàn.

-        Em về rồi sao?

Khi tiếng nói cất lên, Tử Hân mới hoàng hồn nhận ra người đó chính là Hạo Nhiên, cô vội vàng chạy đến bật công tắc điện. Dưới ánh sáng, gương mặt anh thoáng đỏ hồng, còn có mùi của loại rượu anh vẫn thường uống vấn vương trong không khí.

-        Cậu chủ, sao cậu chưa ngủ mà ở đây? – Cô vừa hỏi vừa kéo ghế ngồi đối diện anh.

-        Tôi chờ em. Tử Hân à, hôm nay, em đi chơi vui chứ? – Hạo Nhiên đưa đôi mắt u sầu ngắm cô, dịu giọng.

Câu hỏi làm Tử Hân hơi chút luống cuống. Ngay sau đó, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười gật đầu. Nhác thấy túi bánh nằm trên bàn, cô bất giác ngẩng lên nhìn anh.

-        Tôi mua đấy, tôi nhớ lúc nhỏ em rất thích bánh ngô, chẳng rõ bây giờ em có còn muốn ăn hay chăng nhưng tôi vẫn mua. 

Anh đẩy túi bánh tới gần đôi bàn tay đang nắm chặt. Tử Hân run run đón lấy, đã bao lâu rồi, cô chưa thưởng thức lại món bánh kỷ niệm này. Cô thích bánh ngô bởi vì nó là món ăn sau cuối mẹ làm cho cô trước ngày bà đi xa, về bên kia thế giới.

Giọt nước mắt trong suốt như thể pha lê long lanh tràn qua khóe mi, lặng lẽ rơi xuống mặt bàn gỗ.

-        Tôi muốn ăn lắm mà gần đây không thấy ai bán. – Cô đáp khẽ.

-        Vậy em ăn nhanh đi. – Anh nhẹ nhàng giục.

Cô gật đầu, lấy một cái đưa lên miệng. Vốn dĩ dì Hà cũng có thể chế biến món này, ngặt nỗi Lý Hạo Nam từ sau khi sang nước ngoài mổ thanh quản thì bị dị ứng, đâm ra ông không muốn trong nhà bếp của Lý gia xuất hiện bất cứ thứ gì làm từ ngô.

Vậy nên những lúc dạo phố, bà mới thuận theo ý cô, ghé hàng quán ven đường mua, xong đợi cô ăn hết luôn mới về nhà.

Thấy anh nhìn mình chằm chằm tỏ vẻ khó hiểu, Tử Hân chủ động nói cho anh hiểu lý do vì sao mình thích món bánh bình dân này.

Hạo Nhiên im lặng lắng nghe từng lời tâm sự. Anh có ngờ đâu món ăn mà người anh yêu thích gắn với một kỷ niệm đau lòng đến vậy. Anh thật sự chẳng biết ý tốt của mình đã khơi gợi nỗi buồn trong cô.

-        Tử Hân, em đừng buồn, ít ra, em còn được mẹ yêu thương đến giây phút cuối cùng của cuộc đời bà ấy. Em biết không? Từ sau vụ hỏa hoạn trên du thuyền, tuy sang nước ngoài điều trị tâm lý một thời gian nhưng khi trở về, ba tôi vẫn lạnh nhạt với mẹ, mẹ buồn nên bỏ bê luôn cả tôi, mãi tới lúc mất…

Lời chưa dứt, cổ họng Hạo Nhiên bỗng nghẹn đắng, mặt anh cúi gầm. Tử Hân vội vã đứng dậy, tiến lại bên cạnh. Bàn tay mảnh mai khẽ đặt lên đôi vai đang run nhè nhẹ rồi từ từ ôm lấy. Anh gục đầu vào lòng cô, tìm niềm an ủi.

Hình ảnh cậu bé đáng thương năm xưa bỗng chốc hiện về, cô thấy xót xa thay anh. Phải tuyệt vọng và chơi vơi như thế nào, anh mới dồn sức bám víu một người dưng nước lã, đến tận bây giờ, vẫn chẳng muốn buông lơi.

Hồi lâu, cảm thấy tư thế này có chút kỳ lạ, Tử Hân liền đẩy anh ra. Ban nãy trong mắt cô anh chỉ là đứa trẻ con chứ nào phải người đàn ông trưởng thành, vậy nên cô mới quên mất việc mình cần giữ khoảng cách.

-        Ở trên núi mấy tháng quen rồi, giờ về đây cứ thấy tù túng thế nào ấy, cậu có muốn tản bộ hóng gió chút không?

Vốn dĩ chưa biết nói sao để giải thích cho hành động xô đẩy bất ngờ thành thử Tử Hân mới vuột miệng rủ rê. Nào ngờ, mắt Hạo Nhiên vụt sáng hệt đom đóm, gật đầu lia lịa và bật ngay dậy, tóm lấy cô kéo đi thật nhanh.