Chương 60 - Sao Băng Qua Trời
- Tử Hương, cô từng yêu ai chưa? Không phải thứ tình yêu sét đánh dăm bữa nửa tháng mà tình yêu sâu đậm ấy.
Bất chợt nhận được câu hỏi từ anh, Tử Hương bối rối cúi đầu im lặng, chẳng biết nói sao. Hạo Nhiên bật cười, tiếp tục rót.
Cứ mỗi lần anh muốn cai bia cai rượu, Tử Hân lại khiến anh đau lòng, mà để xoa dịu nỗi thương tâm đó, anh chỉ còn cách uống thứ men cay này.
Bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa, vài giây sau, Chu Hà thò đầu nhìn, khi xác nhận đúng phòng, hắn mới mạnh dạn đưa chân.
Số là trước đây, mấy lần hắn nhầm vì người hẹn hứng sảng đổi chỗ, quê độ quá nên giờ hắn cẩn thận hơn.
Thấy Hạo Nhiên đã có bạn, Tử Hương nhanh chóng đứng dậy, cúi chào và đi ra. Chu Hà cứ đứng trân trân dõi theo bóng lưng cô, ngờ ngợ cô tiếp tân này sao giống vũ nữ múa cột hôm trước tẩn đôi guốc vô hắn vậy.
- Này chú, cô gái kia …
- Cô ấy tên Tử Hương, nữ hiệp cứu em thoát khỏi móng vuốt của anh đêm ấy đấy. – Hạo Nhiên nhanh miệng cắt ngang.
- Thảo nào, anh tưởng mình bị hoa mắt. Chú nhắm trúng người ta nên nâng cấp lên phải không?
Đang bô lô ba la bỗng bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Hạo Nhiên, Chu Hà biết mình lỡ lời, liền tóm lấy chai rượu, rót vào ly mình.
Chợt nhớ sáng nay mới gặp Tử Hân thì chiều tối Hạo Nhiên gọi, thầm nghĩ chắc cô về mách lại nên hắn tiếp tục ngoác miệng.
- À. Sáng nay anh gặp em dâu uống cà phê cùng bạn trong quán.
- Bạn sao? Anh thấy Tử Hân đi với ai?
- Cái cô tên Tô Mộc Linh ấy. Con gái gì hung dữ quá, dám gọi anh là đầu sọ, còn nói anh giống bộ xương hóa thạch nữa.
Dứt lời, Chu Hà bưng ly rượu lên, lắc đều.
Nghe hắn nói thế, cơn giận trong lòng Hạo Nhiên cũng giảm bớt phần nào, ít ra cô chẳng nói dối. Vậy mà nghĩ tới nghĩ lui một hồi, anh đột nhiên càng giận hơn, xem chừng ngay từ đầu cô đã cố ý dùng Tô Mộc Linh làm bình phong, sau đó tách riêng đi cùng Thiên Thuận.
Dẫu rất muốn uống cho quên đời nhưng Hạo nhiên vẫn ý thức được hôm nay chẳng có Lưu Nhược Bân và anh chính là người cầm lái nên quyết định chỉ dùng đúng một chai vang thôi.
- Chu Hà, tài xế em ở nhà nên hết chai này chúng ta về nhé. – Hạo Nhiên vừa nói vừa rót thêm vào ly hắn.
- Ừ. Anh cũng tự lái. Hôm nào vô trong rẫy mình làm một bữa ra trò.
Thời gian trôi dần với những câu chuyện xoay quanh đời sống thường ngày. Chu Hà khoe rằng hắn mới được tặng hũ rượu ngâm lâu năm, rủ rê Hạo Nhiên sắp xếp ghé chơi ngắm cảnh.
Khi cả hai rời khỏi phòng thì đã bảy giờ tối. Lúc đi ngang quầy tiếp tân, Hạo Nhiên không quên chào tạm biệt Tử Hương. Anh đâu biết hành động tưởng chừng như xã giao lại khiến trái tim cô gái trẻ rộn ràng xao xuyến.
Chiếc xe lăn bánh chạy qua những con đường nhộn nhịp, nơi có vô số bảng hiệu lấp lánh gọi mời của các quán bar, vũ trường mà Hạo Nhiên từng mòn gót lui tới nhưng bây giờ anh chẳng thích ghé chút nào.
Nếu được, anh chỉ mong nắm tay Tử Hân, ôm lấy vòng eo cô và dìu nhau trong vũ điệu Valse nhẹ nhàng dưới ánh trăng. Bấy nhiêu đó thôi đủ cho anh hạnh phúc.
Nhác trông thấy bên vỉa hè bày bán món bánh bột ngô Tử Hân thích, Hạo Nhiên nhanh chóng tấp vào.
Nhớ lúc nhỏ, những lần ba anh bảo dì Hà đưa hai đứa ra phố, cô đều bẽn lẽn nhờ bà kêu tài xế kiếm chỗ nào bán bánh bột ngô để mua vài cái.
Ngày tháng qua mau, cô dần lạnh nhạt, chẳng cùng anh dạo chơi nữa, anh cũng quên mất cô từng rất thích món ăn bình dân này, không rõ cô còn muốn nếm lại nó hay chăng.
Thời gian có khả năng đổi thay tất cả, hoặc theo chiều hướng tốt, hoặc theo hướng xấu, đối với tình cảnh bây giờ là xấu.
Về đến nhà, thấy hai đôi dép đi bên trong vẫn nằm trên kệ, anh biết rằng Tử Hân đang tung tăng ngoài đường. Từ ngày cô giẫm phải mảnh thủy tinh, anh mua chúng và buộc cô phải xỏ chân ngay khi tháo giày.
- Cậu chủ dùng bữa tối chưa ạ? – Dì Hà lo lắng hỏi bởi thấy anh xách túi bánh ăn vặt trên tay.
- Dạ cháu ăn rồi dì, cái này mua cho Tử Hân.
Nghe anh nói vậy, dì Hà yên tâm, cúi đầu chào và lui ra sân, nơi các cô hầu gái túm tụm uống nước hoa quả, ăn bánh cùng nhau để chờ chủ về.
Chừng nào Hạo Nhiên với Tử Hân bước chân qua cổng họ mới được quay vô phòng ngủ nghỉ, đây là quy định bắt buộc của Lý gia, trừ phi có ai đó bị bệnh thì được miễn đợi.
Hạo Nhiên đưa mắt nhìn chiếc cổng lớn đóng im ỉm. Thật lòng lúc ở quán nướng, anh rất muốn chạy tới, giành cô từ người đàn ông kia nhưng lý trí đã cản ngăn lại. Anh hiểu nếu xử sự như một kẻ côn đồ, chỉ càng làm cô thêm ghét mình mà thôi.