Chương 59 - Sao Băng Qua Trời

Cơn gió dịu dàng đùa nhẹ nhành liễu rủ điệu đà buông xõa ven bờ hồ. Ánh nắng nhạt màu xuyên qua màn lá xanh, mặt nước như chiếc gương mượt mà soi bóng đôi tình nhân.

Trên chiếc ghế đá bạc màu, Tử Hân im lặng lắng nghe nhịp tim Thiên Thuận, bàn tay cô nắm chặt lấy tay anh, lưu luyến chẳng muốn rời.

Tuần sau nhập học, hai người hai buổi khác nhau, anh sáng, cô chiều. Thời gian gặp gỡ sẽ chỉ có thể đếm bằng đầu ngón tay bởi cô phải lên núi luyện võ, rồi đến trường bắn học sử dụng súng, còn anh tới công ty tổng tập sự theo ý Lý Hạo Nam.

Tuy cố gắng suy nghĩ tích cực nhưng Tử Hân vẫn cảm giác như ba Hạo Nhiên đang tìm cách chia rẽ cô với Thiên Thuận vậy, ông hào phóng mua ô tô mới để anh tự lái cho tiện nữa chứ.

Theo anh nói thì mấy hôm nữa thủ tục xong xuôi sẽ có người giao xe tận nhà. Xem chừng, vị chủ tịch này tốn không ít tâm cùng của.

-        Em đói bụng chưa? Bốn giờ chiều rồi. – Thiên Thuận khẽ lay bờ vai cô.

-        Ở bên anh em chẳng thấy đói. – Cô nũng nịu dụi đầu vào lòng anh.

Khổ nỗi cái bụng đã tố cáo chủ nhân nó chỉ vài giây sau đó. Nghe tiếng kêu ọc ọc, Thiên Thuận bật cười, đẩy cô ra, gõ nhẹ lên vầng trán đẹp.

-        Còn nói không đói. Đi, anh đưa em đi ăn.

Tử Hân thẹn thùng tủm tỉm, cùng anh rời công viên, sao tự nhiên cô giận bao tử mình thế. Bản thân thấy hối hận thật nhiều vì khiến anh buồn khổ suốt từ hôm qua đến tận trưa nay.

Chiều xuống lặng lẽ, dòng người và xe hối hả ngược xuôi trên những tuyến đường trở về nhà. Quán nướng giờ tan tầm khá đông khách, Tử Hân nắm tay Thiên Thuận kéo tới chiếc bàn còn trống kê sát trong góc.

Cả cô lẫn anh đều thích dùng bữa ở hàng quán vỉa hè bình dân chứ không muốn vào nhà hàng sang trọng.

Hương vị tuyệt vời của món thịt nướng nơi đây khiến cô ăn mãi chẳng biết ngán, mới đứng bên ngoài ngửi khói bay thôi là nuốt nước miếng ừng ực.

Thịt trên vỉ than vừa chín, Thiên Thuận cẩn thận gắp xuống, cắt nhỏ ra dĩa. Trông đôi mắt mong chờ của cô, anh biết cô đã đói lắm, thế mà ban nãy còn cứng miệng, đòi ngồi đồng ở công viên.

-        Cũng may anh đưa em đi ăn kịp thời, trễ nữa khéo em xỉu mất. – Anh cười hiền, đẩy dĩa thịt sang cho cô.

-        Lúc ôm anh em không đói, tại anh buông em ra nên em mới đói. – Cô gân cổ cãi cố.

-        Vì anh nghe bụng em biểu tình.

Anh cười nhẹ, đưa tay vén sợi tóc mai xõa trước mặt Tử Hân, vừa hay ngăn được cô khỏi dỗi.

Cả hai cười đùa, ăn uống vui vẻ mà không biết cách đó mấy cái bàn, qua làn khói mờ, có người đang chứng kiến tất cả.

Hạo Nhiên mím môi, cúi gầm mặt xuống. Sáng nay Tử Hân nói cô đi với Tô Mộc Linh, cuối cùng biến thành Thiên Thuận.

Suốt cả ngày, anh từ chối bao nhiêu cuộc gọi rủ rê, giam mình trong trường bắn chỉ để giết thời gian. Sập chiều thấy bụng đói mới ghé đây, ngờ đâu phải chứng kiến cảnh này.

Buồn tình, Hạo Nhiên chẳng thiết tha gì thưởng thức thứ ẩm thực đường phố nổi tiếng nữa. Anh bật đứng dậy, thanh toán và nhanh chóng rời khỏi, lái xe thẳng đến nhà hàng Kingdom.

Một tay anh cầm vô lăng, tay kia bấm điện thoại tìm số liên lạc của Chu Hà. Cũng vì cái hôm vào rẫy hắn, anh thích ngồi quán cóc hơn.

Vừa thấy bóng Hạo Nhiên, Tử Hương vui mừng tiến lại cúi chào. Đây là lần đầu tiên anh tới kể từ khi cô nhận việc.

-        Cho tôi một phòng, nhỏ thôi. – Anh nói.

Tử Hương khẽ gật đầu rồi mau mắn hướng dẫn Hạo Nhiên đi theo mình. Nhìn nụ cười gượng héo hắt nơi môi anh, cô biết anh đang mang tâm sự trong lòng. Một kẻ chưa vác gánh nặng sự nghiệp trên vai như anh thì chỉ có thể là buồn vì tình.

Không gian ấm cúng, ánh đèn vàng nhã nhặn cùng mùi hương dìu dịu của gỗ meranti chẳng làm trái tim Hạo Nhiên bớt lạnh. Bàn tay anh lật giở cuốn menu cả đỗi mà chẳng chọn được món nào.

-        Anh đã ăn tối chưa ạ? – Tử Hương nhẹ nhàng quan tâm.

-        Vẫn chưa.

-        Vậy để tôi chọn giúp anh một vài món vừa ăn cơm vừa nhâm nhi nhé.

-        Được, phiền cô.

Anh quẳng tập menu qua một góc và vớ luôn chai rượu.

Thấy tâm trạng Hạo Nhiên khá tệ, sau khi ghi chú tên các món ăn, Tử Hương đưa cuốn sổ cho nam nhân viên bên cạnh mang xuống nhà bếp, còn cô nán lại trò chuyện cùng anh.

-        Công việc suôn sẻ chứ? Có ai bắt nạt cô không? – Anh đưa ly rượu lên môi, nhấp một ngụm.

-        Không đâu, mọi điều đều rất tốt. Anh…buồn chuyện gì sao?

Sau câu trả lời, Tử Hương đánh liều lên tiếng hỏi. Trong suy nghĩ đơn giản của cô, khi có chuyện phiền não, nói ra sẽ khiến bản thân cảm thấy khá hơn. Hạo Nhiên cười nhạt, ánh mắt mơ màng nhìn người đối diện.