Chương 55 - Sao Băng Qua Trời

Mùa hè chậm chạp trôi qua, ít nhất đối với Thiên Thuận thì đúng là vậy.

Gom nhặt tất cả hành lý cho vào chiếc va li, anh tiến đến bên khung cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn về phía xa. Ngày mai, anh sẽ quay lại tỉnh J để chuẩn bị bước sang năm học cuối.

Quãng thời gian sinh sống và làm việc tại đây, có rất nhiều cô nàng yêu kiều, xinh đẹp ngỏ ý mong muốn sánh bước cùng anh.

Thế nhưng, hình ảnh người con gái cài đóa hoa đỏ thắm trên mái tóc đen dài ngồi cạnh thác nước tung bọt trắng xóa đã in sâu tâm trí anh, trở thành bức tường thành không ai qua được.

Suốt đêm, lòng anh cứ hoài nôn nao. Chẳng thể nào kéo dài giấc ngủ mãi chập chờn, anh bật dậy, vén màn trông ra ngoài. Những ánh điện lác đác bật sáng bên tòa chung cư đối diện báo hiệu một ngày xô bồ đang tới.

Trả phòng xong, Thiên Thuận xách vali rời khách sạn, đứng tựa dưới gốc cây sát lề chờ xe. Vì hãy còn sớm nên đường vẫn chưa đông, và chỉ khoảng thời gian này, không khí của thành phố hoa lệ mới trong lành thanh khiết.

Khi ánh nắng mai nhè nhẹ lan dần xuống trên đỉnh những tòa nhà thì Hạ Tiểu Kỳ cũng vừa lái xe đến.

Trông thấy người đàn ông cao ráo trong bộ trang phục quần tây, áo sơ mi đơn giản đang nhịp chân khe khẽ, lòng cô bất giác xuyến xao, bồi hồi. Cô đâu ngờ bản thân chỉ cần được nhìn anh từ xa thôi mà cảm thấy hạnh phúc quá thể.

-        Chào anh trai, em tới đón anh đây. – Hạ Tiểu Kỳ nháy mắt tinh nghịch.

Anh mỉm cười gật đầu, nhanh chóng bước vào. Hạ Tiểu Kỳ quay xe, nhắm thẳng đường hướng ra sân bay.

Hôm nay, Cảnh Lâm từ nước B trở lại sau kỳ nghỉ khá dài, mọi năm, hắn chỉ sang đó một tháng thôi. Vì biết Thiên Thuận học ở đây, lại trùng ngày rời thành phố nên hắn bảo anh làm bộ đến rước mình và về cùng nhau luôn.

Lúc trước, hắn toàn tự đi tự đứng thành thử bây giờ muốn xem cảm giác có người chộn rộn chờ đón ra sao.

Ba mẹ Cảnh Lâm ly hôn khi hắn còn nhỏ xíu, mẹ hắn một mình nuôi con rồi tái hôn với kẻ khác, ba hắn thì định cư bên nước B, tới nay vẫn độc thân nhưng không hề vui tính.

Các mối quan hệ trong thế giới ngầm của Cảnh Lâm đều do ba hắn giới thiệu. Cũng chính vì phát hiện chồng mình mang thân phận mù mờ mà mẹ hắn đề nghị chia tay.

Thân là một luật sư, bà không chấp nhận việc người đầu ấp tay gối có nguy cơ trở thành tên tội phạm.

Năm Cảnh Lâm bước chân lên đại học, bà mới cho phép hắn tự do đi thăm ba mình, bởi thấy lúc này hắn đã có thể chính chắn mà phân biệt phải trái, đúng sai, tự biết sáng tối, không cần gò ép hay quản lý nữa nên hè nào hắn cũng leo lên máy bay để qua nước B, gần nhập học thì về.

Bảy giờ ba mươi phút, Cảnh Lâm xuất hiện, ung dung bước ra từ cổng đến quốc tế.

Vóc dáng cao cùng gương mặt chuẩn soái ca với cặp kính đen thời thượng khiến không ít người dán mắt nhìn. Có cô gái nọ, tình nhân đứng kế bên rồi vẫn chẳng biết, cứ mê mẩn ngóng theo trai.

-        Em thấy bạn anh thế nào? Hắn mặc sơ mi trắng còn nổi hơn nữa đó. – Thiên Thuận quay sang Hạ Tiểu Kỳ, cười khẽ.

-        Anh này đẹp sẵn, em nghĩ mặc bao tải rách vẫn đẹp như thường. – Cô tủm tỉm đáp lời.

Trông thấy đôi nam nữ cứ ngắm mình xong lại ngó nhau, cười khúc khích, Cảnh Lâm bỗng nổi cơn tò mò. Xốc chiếc ba lô trên vai, hắn chạy nhanh tới trước mặt họ, kéo cặp kính trượt lên đầu thành cái cài tóc.

-        Hai anh chị đang nói xấu tôi hả?

-        Cô ấy khen cậu đẹp quá, nếu mang bao tải rách thì vẫn đẹp.

Thiên Thuận vừa dứt lời, Hạ Tiểu Kỳ liền bật cười. Anh cũng không thể kiềm nén, tiếp tục nhăn răng ra. Cảnh Lâm khoanh tay, hất mặt nhìn Hạ Tiểu Kỳ.

-        Cô này, sao gây ấn tượng cho người khác kiểu vậy chứ?

Thấy hắn tỏ vẻ giận dỗi, đôi nam nữ đồng loạt khép miệng. Thiên Thuận gấp gáp lấy lại tác phong, trịnh trọng cất tiếng.

-        Cảnh Lâm, giới thiệu với cậu, đây là Hạ Tiểu Kỳ. Lần này chúng ta sẽ đi nhờ xe cô ấy về tỉnh đấy.

-        Chào cô, tôi tên Cảnh Lâm, rất vui được quen biết cô, lát nữa phiền cô rồi.

Cảnh Lâm cũng biến hóa trở nên lịch thiệp, đưa tay ra trước mặt Hạ Tiểu Kỳ. Cô lịch sự nắm lấy, cười nhã nhặn.

-        Không phiền gì cả, tôi hạnh phúc vì có hai chàng soái ca đi chung.

Tiếp đó, cả ba nhanh chóng đến bãi đỗ xe. Hạ Tiểu Kỳ vào ghế sau và để Thiên Thuận cầm lái, còn Cảnh Lâm ngồi ghế phụ cạnh anh.

Thể theo mong muốn lập tức thưởng thức tô hủ tiếu lót dạ của Cảnh Lâm. Ngay khi rời sân bay, Thiên Thuận điều khiển xe chạy đến quán ăn gần đó.

Hơn hai tháng trời, tối nào cũng cùng Hạ Tiểu Kỳ vòng quanh thành phố nên anh rất rành những điểm ăn uống này, chỗ nào ngon, chỗ nào không ngon đều biết tuốt.