Chương 54 - Sao Băng Qua Trời

Bước chân Hạo Nhiên gấp rút men theo con đường trơn dốc. Vừa nhác thấy bóng Tử Hân đang lững thững phía trước, anh nhanh chóng lao tới, bế bổng cô khỏi mặt đất.

-        Cậu chủ, cậu làm cái gì vậy? – Cô tròn mắt nhìn anh.

-        Chúng ta không cần học nữa, em cũng chẳng cần phải sang nước B nữa. - Anh vừa đáp vừa bước thật nhanh.

Tử Hân ngơ ngác hết mấy giây. Rồi như hiểu ra tất cả, cô liên tục bảo Hạo Nhiên bỏ mình xuống. Mặc kệ cô la hét, anh giả vờ như câm điếc, cứ băng băng mà đi.

Chẳng biết sao cho tên cố chấp ngừng lại, cô đành vùng vẫy thật mạnh. Sau một hồi cố giữ không được, anh vuột tay đánh rơi cô trên đám lá trơn lùi khiến cô lăn lông lốc mấy vòng. 

-        Tử Hân, Tử Hân, em có sao không? Tôi xin lỗi, xin lỗi em.

Anh chạy vội đến đỡ cô, miệng liên tục xuýt xoa. Những tưởng cô sẽ ré lên, gào khóc, nhưng thật ngạc nhiên, cô chỉ sụt sùi đáp gọn.

-        Tôi ổn.

-        Tử Hân, em thà để bản thân chịu khổ cũng không muốn trở thành vợ tôi?

Giọng Hạo Nhiên lạt hẳn đi, đôi mắt mênh mông chứa đầy nỗi u uẩn nhìn cô chằm chằm. Mỗi khi bắt gặp ánh mắt này, cô thấy mình hệt tên tội phạm bị lôi tới trước vành móng ngựa, mặc dù bản thân đâu làm gì nên lỗi.

Suy cho cùng, tất cả chuỗi bi kịch đều nhờ một tay Lý Hạo Nam ban lên cô, Thiên Thuận và cả đứa con trai yêu quý của ông là anh nữa.

-        Cậu chủ, tôi không muốn chạy trốn lỗi lầm do mình gây ra, làm sai thì phải chịu phạt, có tội thì phải đền tội. Hơn nữa, tôi rất thích học võ. - Tử Hân nhẹ giọng giải thích.

Kế hoạch tính toán bất thành, anh đành khe khẽ gật đầu rồi đỡ cô đứng lên, dẫn xuống dưới chân thác. Cả anh và chị đều không hiểu từ bao giờ mà cái nắm tay giữa hai người trở nên tự nhiên tới vậy.

Sau khi khởi động, theo như những gì Hạo Nhiên hướng dẫn, Tử Hân tự mình lội vào thác nước. Anh leo lên tảng đá gần đó, ngồi im như thóc nhìn cô.

Hôm nay, cô thiền lâu hơn, cảm giác sợ hãi, phiền não dần qua đi, chỉ còn sảng khoái cùng an nhiên ở lại. Kết thúc bài thiền, cô vui vẻ bước ra, nở một nụ cười ý muốn nói với người đang ngồi trên tảng đá kia rằng bản thân vẫn ổn.

-        Tử Hân, đợi lúc xuống núi, chiều nào em tan học sớm hoặc cuối tuần thì theo tôi đến trường tập bắn súng nhé. – Anh kéo cô lên bờ, cất tiếng đề nghị.

-        Sao phải học bắn súng chứ? Tôi sợ súng đạn lắm. – Cô nhăn mặt.

-        Em không biết nơi em đến được phép sử dụng súng tự do à? Nước B không giống nước X.

Dứt lời, Hạo Nhiên nắm lấy tay cô lôi đi. Tuy đã có tính toán kỹ càng cho sự an toàn của cô trên đất khách nhưng anh vẫn luôn lo lắng. Trông chờ vào người khác chi bằng chính mình bảo vệ mình.

-        Cậu lo quá rồi. Tôi sang đó làm việc chứ phải gây thù chuốc oán đâu. Tôi không thích bắn người. – Tử Hân dùng dằng vừa bước vừa nói.

-        Tôi không sợ em bắn người khác, chỉ lo người ta bắn em thôi.

Anh quay đầu, lườm cô một cái rõ dữ. Chẳng hiểu sao trông cái bộ dạng anh thế này thì cô lại càng muốn chọc ghẹo khiến anh nổ tung luôn.

-        Được, được, vậy phiền Lý thiếu gia chỉ bảo thêm, mà giờ học của cậu sẽ khớp với tôi sao?

-        Cùng lắm, tôi bảo lưu kết quả để theo em.

Nghe giọng Hạo Nhiên kiên quyết như vậy, Tử Hân thôi không lải nhải nữa, im lặng đi bên anh. Cô hiểu anh là vì nghĩ cho mình nên mới tỏ thái độ kia, chẳng biết tương lai mai sau, mã gen độc ác, không từ thủ đoạn của người cha Lý Hạo Nam có trỗi dậy trong anh hay chăng nữa.

Qua mấy cơn mưa, những bông hoa Đỗ Quyên đã tàn phai. Lời hẹn cùng Thiên Thuận lên thác ngắm cảnh trước lúc mưa về chẳng thể thực hiện được. Thôi đành hẹn anh vào mùa sau vậy.

Anh nói hoa Đỗ Quyên và chim Quyên trong truyền thuyết luôn gắn bó với nhau, thế mà cô chưa từng nhìn thấy con chim Quyên nào lảng vảng ở đây cả. Thầm nghĩ có lẽ nó sợ bị những người giống như Hạo Nhiên bắt ăn thịt nên bỏ hoa luôn rồi.

Lúc này, đột nhiên Tử Hân chợt thèm măng le, nhưng ngại Hạo Nhiên dùng tay đào bới nhỡ đâu lộn cổ xuống suối, đổ nợ đổ nần ra nữa thì nguy nên cô cố nuốt nước miếng nín nhịn.

So với Thiên Thuận chững chạc, nghĩ trước làm sau thì Hạo Nhiên luôn xử lý theo cảm tính, thích là làm, giận là chạy, chẳng cần quan tâm hậu quả sẽ như thế nào.

Ánh mặt trời le lói qua làn mây xám, soi rọi chút hy vọng mong manh sau ngày mưa bão. Nhác thấy những tai nấm trắng lú lên từ ụ đất, Tử Hân mừng rỡ reo vang.

-        Nấm kìa, cậu chủ, dừng lại, mau dừng lại.

Nhìn vẻ mặt hệt đứa trẻ ngày nào của cô, Hạo Nhiên chẳng nhịn được cười.

Anh khẽ gật đầu, dắt tay cô tới và cùng nhau nhổ nấm. Ngày mưa lâm thâm, có dĩa nấm xào nóng ăn với cơm là tuyệt nhất.