Chương 56 - Sao Băng Qua Trời

Ăn uống no nê, chiếc ô tô sang trọng tiếp tục hướng ra quốc lộ. Tuy thắc mắc vì trước giờ Thiên Thuận chẳng hề thân thiết với bất cứ cô gái nào ngoài Tử Hân nhưng Cảnh Lâm vẫn không hỏi. Thầm nghĩ lẽ nào lúc trưởng thành con người ta sẽ cởi mở hơn trong các mối quan hệ hay chăng.

Đến địa phận tỉnh J thì trời đã trưa. Sau khi thả Cảnh Lâm xuống trước cửa nhà hắn, Thiên Thuận tiếp tục lái xe về trang trại. Theo anh biết, trong hôm nay Tử Hân phải xuống núi để tiến hành đăng ký lịch học.

Nhìn đoạn đường cứ rút ngắn dần mà Hạ Tiểu Kỳ buồn muốn thúi ruột. Cô biết ở đây, anh sẽ hạn chế gặp gỡ mình hơn, có khi là không gặp luôn ấy chứ.

Xe chạy chậm dần rồi rẽ vào khoảng sân trước cổng trang trại. Thiên Thuận nhanh chóng tháo dây an toàn, mở cửa. Hạ Tiểu Kỳ cũng vội vã bước ra, tiến lại gần anh, nhỏ giọng.

-        Học kỳ tới anh đăng ký sáng hay chiều ạ?

-        Anh sẽ học buổi sáng theo ý chủ tịch, chiều đến công ty tổng phụ việc.

-        Cực thân anh quá, chủ tịch Lý kia thiệt tình, không phải con mình nên chẳng xót mà. – Hạ Tiểu Kỳ chau mày.

-        Tập trước vẫn hơn mà em, mai mốt khỏi lóng ngóng.

Nghe anh nói thế, Hạ Tiểu Kỳ chỉ biết gật đầu. Chính vì anh như vậy càng khiến cô cảm thấy thương hơn. Chưa bao giờ cô nghe một lời trách móc ai từ anh. Lý Hạo Nam bảo gì, anh sẽ làm nấy.

Ngay cả chủ nhật ông cũng bắt anh ôm sổ sách về khách sạn kiểm tra chứ đâu cho có cơ hội đi thăm người yêu. Xem chừng bao lâu anh còn phụ thuộc ông ta thì ngày nào đối với anh đều thành Quốc tế lao động.

-        Tạm biệt anh.

Hạ Tiểu Kỳ khẽ cúi chào, trở vào ghế lái. Trông con xe trờ tới đang cố ý nhường đường, cô mau lẹ nhấn ga phóng đi.

Trong giây phút dời tầm nhìn từ Hạ Tiểu Kỳ sang chiếc ô tô kia, Thiên Thuận thẫn thờ khi thấy cô gái ngồi sau lớp cửa kính đang từ từ kéo lên chẳng phải ai xa lạ mà chính là người anh ngày đêm mong nhớ. Đôi mắt tựa nước hồ thu thoảng một nỗi buồn nhanh chóng rời khỏi anh.

Qua tấm gương chiếu hậu, Hạo Nhiên đã nhận ra những thay đổi trên gương mặt Tử Hân. Ban nãy xuống núi còn cười nói vui vẻ, chào hỏi Lưu Nhược Bân, giờ chứng kiến cảnh này thì buồn rồi, anh sợ lát nữa cô lại lấy nước mắt rửa mặt.

Lưu Nhược Bân vừa quẹo vô cổng lớn, dì Hà cùng mấy cô hầu liền niềm nở xếp hàng đứng đón, vì đang dính trên xe thành thử tâm trạng hắn rạo rực y hệt mình có giá và được họ trân trọng.

-        Cậu chủ và cô chủ đã về. Bữa trưa dọn sẵn rồi ạ, cô cậu dùng luôn cho nóng.

Dứt lời, dì Hà cười tít mắt, bảo đám hầu gái đón lấy mấy bịch rau sau cốp xe từ tay Lưu Nhược Bân. Bà biết rõ đây là do Hạo Nhiên và Tử Hân góp nhặt trên núi nên tỏ ra rất trân trọng.

Mặc dù không muốn ăn nhưng nhìn mâm cơm đầy những món mình thích, Tử Hân vẫn ngồi xuống.

Cô hiểu mọi người đã tốn nhiều công sức chuẩn bị. Hơn nữa, còn Hạo Nhiên, anh từng nói ăn một mình sẽ buồn. Thường thì buổi trưa ít khi nào Lý Hạo Nam có nhà.

Cả hai chẳng ai trò chuyện với ai câu nào, cứ lẳng lặng dùng. Hạo Nhiên cứ ngỡ lúc trở về nhà, anh có thể ăn hết được một con bò vậy mà bây giờ nuốt không trôi nổi. Cô ảo não như thế, tâm trạng anh chùng xuống theo, thiết tha gì cơm nước đâu.

-        Tôi no rồi, tôi lên phòng nghỉ trước nhé. – Tử Hân buông đôi đũa trên tay, nhỏ giọng.

-        Ừ, em đi đi. – Anh khe khẽ gật đầu.

Đợi tiếng bước chân Tử Hân xa dần, Hạo Nhiên bật đứng dậy. Thấy gương mặt dì Hà thoáng nét buồn, anh cười nhẹ, lấy lý do mình và cô vừa xuống núi mệt quá thành thử ăn hơi ít và bảo bà cất đi, tối đem hâm nóng cho anh dùng.

Ánh nắng buổi trưa gay gắt chiếu thẳng vào ô cửa kính nhưng Tử Hân chẳng hề kéo màn. Đôi mắt đăm đăm ngóng về dãy núi phía xa rồi chốc chốc lại quay đầu nhìn chiếc điện thoại nằm trên bàn đang sạc pin và chưa mở nguồn.

Tử Hân nhận ra cô gái đứng cạnh Thiên Thuận tỏ vẻ thân mật kia là người mà cô gặp ở tiệc sinh nhật của Hạo Nhiên từ những tháng trước, thiên kim Hạ gia, Hạ Tiểu Kỳ.

Ban nãy xuống núi, hái được mớ rau rừng, cô mới kêu Lưu Nhược Bân ghé trang trại để biếu dì Lưu một ít, nào ngờ bắt gặp Thiên Thuận đang chuyện trò cùng Hạ Tiểu Kỳ.

Giận quá, cô giục hắn lái xe chạy luôn. Kết quả vì anh mà dì Lưu mất toi lộc ăn.

Từ trước đến nay, ngoại trừ cô, Thiên Thuận chưa bao giờ kết bạn với bất kỳ người con gái nào, chứ đừng nói tới cười đùa vui vẻ. Vậy nên, bảo cô thấy cảnh đó mà không suy nghĩ gì thì cũng khó.