Chương 53 - Sao Băng Qua Trời

Gần năm giờ sáng. Tử Hân bắt đầu lần bước xuống dưới chân thác. Hạo Nhiên đang bị thương, chẳng thể tập luyện nên cũng đi theo cô, hơn nữa là Diệp sư phụ phân phó anh giám sát cô thiền, chứ sợ vừa nhào tới, cô đưa đầu vô dòng nước chảy luôn thì khốn.

Biết trước sau gì cũng ướt như chuột lột, thành thử Tử Hân cứ thế mà dầm mưa chứ không che ô cùng Hạo Nhiên.

Còn anh đang cố dưỡng thương cho mau lành, đâu thể bỏ mặc cánh tay ngấm nước. Với lại, anh muốn bảo quản chiếc khăn lông thật khô, lát có mà khoác để cô đỡ lạnh.

Ngọn thác mùa mưa ầm ào tiếng nước đổ. Đứng từ xa vẫn bị màn bụi mù làm ướt đẫm toàn thân. Hạo Nhiên đặt chiếc khăn chỗ rễ cây nổi, che ô lên và dìu cô xuống. Đến cuối cùng, anh đã chẳng thể giữ bản thân khỏi ướt.

Sau khi hướng dẫn cô quay lưng đối diện thác nước, đợi dòng chảy xối lần lượt từ vai bên phải, vai bên trái, đến cổ rồi cả cơ thể cô xong thì anh mới lội ra, tựa lưng vào tảng đá kế bên, chăm chú nhìn.

Nước thác hôm nay thật sự rất lạnh, dòng nước mạnh mẽ tuôn đổ trên tấm thân mảnh mai của người con gái như muốn gột rửa hết mọi muộn phiền.

Tử Hân cắn chặt răng, mím chặt môi, cố gắng chịu đựng tất cả. Qua hồi lâu, tinh thần cô bắt đầu trở nên trống rỗng, cái lạnh cùng đau đớn phai dần, cảm xúc cũng cân bằng hơn.

Thấy cô dầm mình trong dòng nước lớn mà Hạo Nhiên cứ ngỡ đâu hàng vạn lưỡi dao cứa nát tim anh.

Kết thúc ba mươi phút thiền định, Tử Hân loạng choạng bước ra, run rẩy ngã vào vòng tay Hạo Nhiên. Anh bế cô quay trở lên bờ, lấy khăn quấn quanh và ôm thật chặt.

Tử Hân nhắm nghiền đôi mắt, cố đón lấy làn hơi ấm đang dịu dàng lan sang. Khi con người ta rơi xuống những điểm tận cùng, họ sẽ bám víu bất cứ thứ gì trước mặt, bản thân cô cũng đâu ngoại lệ.

-        Cậu chủ, tôi đi hết nổi rồi. – Cô thều thào.

-        Không sao, tôi đưa em về.

Anh buông tay, đỡ cô trên lưng, cõng trở lại đỉnh núi. Cơn gió thổi tới lùa chiếc ô bay theo dòng nước, quay mấy vòng xong cứ thế trôi xa.

Nằm sau tấm lưng rộng lớn của Hạo Nhiên, nước mắt Tử Hân tuôn mãi không ngừng. Sao những lúc cô chìm trong tuyệt vọng, yếu đuối thì kẻ bên cạnh cứ mãi là anh chứ chẳng phải Thiên Thuận.

Đầu giờ chiều, Tử Hân lên cơn sốt, toàn thân nóng ran nhưng miệng liên tục than lạnh. Mặc dù Hạo Nhiên đã lấy thuốc cho cô uống nhưng xem chừng chẳng có tác dụng mấy. Đường cùng, anh đành cầu cứu Diệp sư phụ.

Tuy biết nữ đệ tử chỉ bị cảm vì lần đầu dầm mình dưới thác nhưng Hạo Nhiên réo rắt quá nên Diệp sư phụ cũng đi qua để anh yên lòng. Sau khi bắt mạch hẳn hoi, ông quay sang anh, cất tiếng.

-        Lát nữa, con ra vườn lấy lá sả, lá chanh cùng củ gừng đập dập, nấu cho Tử Hân xông.

-        Thưa sư phụ, sư muội bệnh đến thế này rồi, xin thầy hãy xóa bỏ hình phạt ạ. Nếu cứ tiếp tục, con sợ sư muội sẽ có chuyện.

Hạo Nhiên quỳ xuống, bám lấy tay Diệp sư phụ, khẩn thiết nài van. Ông hết nhìn anh lại nhìn Tử Hân, hạ giọng.

-        Nếu như con chẳng thể chịu được thì hãy rời núi.

-        Con chịu được, sư phụ, con không muốn xuống núi. – Cô liên tục lắc đầu, nước mắt nóng hổi trào ra, tràn đầy hai khóe mi.

Diệp sư phụ nhẹ gật đầu, chậm rãi đứng dậy, bước về phía cửa. Hạo Nhiên mím chặt môi, anh chẳng ngờ ông sắt đá như vậy. Anh xót cô thì giận lây sang thầy rồi giận luôn chính mình.

-        Em ngủ một lát nhé, tôi nấu nước xong sẽ gọi em dậy.

Anh kéo chiếc mền đắp tới cổ Tử Hân và nhanh chóng quay lưng.

Cô cố dõi theo tới khi bóng anh khuất hẳn mới nhắm mắt. Bản thân cô thấy vô cùng có lỗi bởi họa do mình gây ra nhưng cuối cùng người chịu khổ là anh.

Suốt đêm thâu, Hạo Nhiên chẳng rời Tử Hân nửa bước, cứ cách mấy giây, mấy phút lại sờ thử trán cô một lần. Mãi đến gần sáng, anh mới gục đầu và thiếp đi ngay bên cạnh.

Cơn mưa dầm dề của tháng Ngâu kéo dài không dứt, lưu luyến lặng thầm và ray rứt hoài khôn nguôi.

Tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, cảm nhận bàn tay ấm nóng đang đặt trên tay mình, Tử Hân bất giác liếc nhìn, thấy mái tóc người đàn ông khẽ phất phơ vì làn gió mỏng manh luồn qua khe cửa hở.

Cô khẽ khàng nâng tay anh bỏ xuống rồi rón rén rời giường, lấy tấm mền choàng nhẹ lên vai. Nhờ nồi nước xông đó mà hôm nay cô đã thấy trong người khỏe hơn, đầu cũng không còn nóng nữa.

Lúc Hạo Nhiên tỉnh dậy thì gian phòng chỉ có mỗi mình anh, mùi hương thơm dịu nhẹ như xa như gần còn vương vấn đâu đây. Bên ngoài, mưa vẫn rơi rả rích, gió vẫn thổi vi vu.

Cứ nghĩ đến bộ dạng của Tử Hân khi vừa từ trong dòng nước lạnh ra, anh quyết định ngay hôm nay sẽ dẫn cô về nhà.