Chương 52 - Sao Băng Qua Trời

Những tưởng khi gặp sẽ mắng mỏ cô một trận nhưng cuối cùng anh vẫn không làm được, anh nâng niu cô không hết thì sao nỡ lòng mà mắng nhiếc.

-        Mình đi thôi.

Hạo Nhiên vừa nói vừa đỡ Tử Hân đứng lên. Tuy xây xẩm mặt mày nhưng anh cố gắng buộc mình phải tỉnh táo để dìu cô. Phía sau dấu chân họ, vệt máu loang dài theo những vết mưa.

Đến nơi, thấy cửa nhà Diệp sư phụ đóng im ỉm, cả hai biết phận, lủi thẳng về bên mình. Vì lo Hạo Nhiên khó mà tự xử lý thành thử Tử Hân đánh liều chui vô luôn. Trong lúc anh còn đang sững sờ ngạc nhiên thì cô ngại ngùng bước tới, nhỏ giọng.

-        Để tôi giúp cậu.

-        Vậy…phiền em.

Nói rồi, Hạo Nhiên quay nhìn sang chỗ khác để tránh cho Tử Hân khỏi lúng túng. Đôi bàn tay cô run run tháo thắt lưng, từ từ trút bỏ chiếc áo.Vết thương lộ ra khá sâu và dài khiến cô thoáng rùng mình.

-        Hộp cứu thương trên đầu giường ấy, em lấy giùm tôi. – Đôi chân mày anh hơi chút nhíu lại.

Tử Hân cẩn thận thực hiện theo lời anh hướng dẫn, trước tiên sát trùng, sau đó lấy thuốc trị thương của Diệp sư phụ đưa lúc trước rắc lên và băng bó.

Sợ anh đau nên cô vừa làm vừa thổi nhè nhẹ. Thấy cô như vậy, anh chẳng nhịn được, cứ tủm tỉm cười, không biết ai bảo với cô thổi sẽ hết đau chứ.

-        Xong rồi. – Cô cúi đầu, khẽ lên tiếng.

-        Tử Hân, em về thay đồ nhé, chúng ta qua xin lỗi sư phụ. – Hạo Nhiên nhìn cô, dịu giọng. 

Nghe anh nói, Tử Hân bỗng chợt nhớ rằng mình phạm phải môn quy, bị phạt là điều khó tránh khỏi. Hẳn sư phụ rất giận mới đóng cửa im lìm thế kia.

-        Tử Hân, em đừng sợ.

Anh nắm bàn tay người con gái siết chặt, mỉm cười trấn an. Cô nhẹ gật đầu, nhanh chóng rời khỏi.

Quần áo chỉnh tề xong, cả hai dắt nhau sang bên nhà Diệp sư phụ. Hạo Nhiên đưa tay gõ hai tiếng.

-        Thưa sư phụ, con và sư muội tới nhận lỗi cùng thầy.

Hồi lâu chẳng nghe động tĩnh gì, anh đánh liều đẩy cánh cửa, Tử Hân cúi nhìn chân anh, bước theo. Lúc vào bên trong, cô mới từ từ ngẩng lên. Trước mắt là bóng lưng của Diệp sư phụ.

-        Tử Hân, con biết tội con chưa? – Ông nghiêm giọng hỏi.

-        Dạ, thưa sư phụ, con biết ạ, con xin lỗi thầy.

Tử Hân vội vàng quỳ rạp xuống. Diệp sư phụ chậm rãi quay đầu, đôi mắt đảo khắp một lượt hai nam, nữ đệ tử. Vốn ông đã phát hiện cô có vấn đề trong tâm nhưng chẳng ngờ lại nghiêm trọng đến mức này.

-        Sư phụ không phủ nhận bản chất của võ thuật chính là bạo lực. Nhưng chúng ta đâu giống những kẻ côn đồ trên phố, ngoài chợ. Tử Hân, nếu con chẳng thể kiểm soát cảm xúc, e thật khó mà tiếp tục.

Diệp sư phụ vừa dứt lời thì Hạo Nhiên cũng quỳ xuống theo, anh liên tục cùng cô khẩn cầu ông tha thứ.

-        Sư phụ, con biết mình sai rồi, con sẽ cố gắng tu tâm dưỡng tính, xin thầy cho con một cơ hội nữa. – Cô khóc lóc năn nỉ.

-        Sư phụ, mong thầy nghĩ tình sư muội mới phạm lỗi lần đầu ạ. – Hạo Nhiên thiết tha nài van.

Ánh mắt Diệp sư phụ dừng trên Hạo Nhiên. Ông thấy xót xa thay anh. Lần đầu mà xém đứt luôn cánh tay, chỉ sợ lần sau chẳng còn mạng lết xuống núi.

Khoảng thời gian vừa qua đủ để ông nhận thấy thứ tình cảm mà người con gái bên cạnh dành cho anh hoàn toàn chẳng phải tình yêu đôi lứa.

Ban đầu, khi Hạo Nhiên và Tử Hân dắt nhau lên núi, ông còn tưởng đã tìm được một đôi tiên đồng ngọc nữ mà truyền thụ tuyệt học Diệp gia, thế mà kết quả khiến ông quá ư thất vọng.

-        Sư phụ phạt con từ ngày mai, buổi sáng xuống thác nước thiền định để bình tâm lại. Con có ý kiến gì không? – Diệp sư phụ nghiêm mặt nhìn Tử Hân.

-        Vâng, con xin nghe lời thầy. – Cô cúi đầu chấp nhận.

Sau cái khoát tay của ông, cả hai kính cẩn chào rồi cùng lúc lui ra.

Tử Hân thất thểu đi trước, Hạo Nhiên im lặng bước theo sau, vươn tay che ô giúp cô. Cơn gió buôn buốt lạnh thổi tung vạt áo trắng phong phanh, mưa vẫn giăng đan hàng mái hiên ủ buồn.

Dù xót Tử Hân thì Hạo Nhiên cũng chẳng dám cãi lời thầy. Từng luyện quyền dưới thác nên anh hiểu rõ cảm giác đó rất đau, khi mà cơ thể hứng chịu lực nước mạnh đổ từ trên cao xuống, còn trong mùa mưa lớn thế này. Anh ước bản thân là người chịu phạt chứ không phải cô.

Mới hôm qua đây thôi, cả hai ăn cơm vui vẻ và trò chuyện thân thiết, vậy mà sáng nay vì cớ gì thành ra nông nỗi.

Tuy không hề trách móc Tử Hân đã làm mình bị thương nhưng anh nghe trái tim đau thắt. Có lẽ nào cô ghét anh đến nỗi muốn một kiếm đoạt mạng hay sao.