Chương 51 - Sao Băng Qua Trời
Tháng bảy mưa ngâu, từng hạt đen xen nhau tạo nên bức màn trắng ảm đạm bao phủ cả núi rừng. Thay xong bộ võ phục, Tử Hân nhanh chóng bước ra.
Cửa vừa mở đã thấy Hạo Nhiên đang cầm ô đứng chờ sẵn. Thường những ngày mưa như thế này, anh và cô đều tập luyện ở nhà, ngay dưới mái che khoảng sân trước nhà Diệp sư phụ, mỗi người một góc.
Thế nhưng hôm nay thì khác, vì cả hai sẽ tập cùng nhau. Cô cũng biết trước rằng mình thua anh là cái chắc.
Sau các động tác khởi động, đôi bên chấp tay chào rồi đi những đường quyền đầu tiên. Diệp sư phụ cho hai đệ tử đối kháng quyền tay không trước khi chuyển sang binh khí.
Tử Hân tập trung cao độ, ứng dụng toàn bộ đòn thế và kỹ thuật học được vào thực chiến nhưng đúng như cô dự đoán, tất cả những lần tấn công của cô bị Hạo Nhiên phá giải rất nhanh gọn.
Đứng bên ngoài quan sát, Diệp sư phụ thấy đôi mắt nữ đệ tử dần ánh lên tia sát khí, động tác giống hệt quyết đấu để trường tồn. Hạo Nhiên cũng nhận ra điều khác lạ, anh cảm giác cô đang muốn hạ gục mình.
- Tử Hân, em làm sao vậy? – Anh hỏi nhanh ngay khi chế ngự một đòn từ cô.
Tử Hân chẳng quan tâm người đối diện nói gì. Hạo Nhiên vừa buông tay, cô tranh thủ dùng tất cả các thế, miếng, đòn kỹ thuật tấn công tới tấp. Anh liên tục chống đỡ. Cuối cùng, buộc lòng phải dùng sức đẩy cô ra xa.
Đôi chân Tử Hân loạng choạng lùi về phía sau. Trong giây phút mất hết kiểm soát, cô chụp luôn thanh kiếm trên bàn, nhằm hướng anh lao đến.
Vì không nghĩ tới tình huống này nên Hạo Nhiên bị bất ngờ và phản ứng hơi chậm. Kết quả là lưỡi kiếm cắt ngang cánh tay anh một đường khá dài. Liền sau đó, Diệp sư phụ chạy tới, chỉ bằng vài thao tác đã đoạt lấy vũ khí về tay mình.
- Lạc Tử Hân.
Diệp sư phụ kêu lớn khiến Tử Hân bừng tỉnh sau cơn trầm mê dài vô tận. Nhìn Hạo Nhiên ôm lấy cánh tay lộ vẻ đau đớn, máu liên tục chảy thấm đỏ bộ võ phục trên người anh mà trái tim cô ngỡ như ai bóp nghẹn, đau đớn và hối hận tột cùng.
- Con…con…không…không…
Cô lắp bắp rồi nhanh chóng quay người, vụt lao đi giữa màn mưa trắng xóa. Hạo Nhiên quên cả bản thân đang bị thương, vội vàng đuổi theo.
Bước chân Tử Hân chạy trong vô thức. Gió liên tục quật mạnh và những rễ cây lởm chởm làm cô vấp ngã không biết bao nhiêu lần, lăn lộn mấy vòng lại tiếp tục đứng lên mà chạy.
Cô chẳng muốn gặp mặt anh nữa, cho dù hận Lý Hạo Nam đến đâu thì cô cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ tổn hại xác thân anh.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà lúc giao đấu, cô nhìn Hạo Nhiên ra thành Lý Hạo Nam, chỉ muốn một nhát giết chết ông ấy, giải thoát tất cả phẫn uất trong người.
Sau cú ngã trời giáng, Tử Hân không còn sức gượng dậy. Giây phút này, cô hoàn toàn bất lực, chỉ biết cào tay vào đất, gào khóc thảm thiết.
Hình ảnh cậu bé co rúm trong góc tường năm xưa bỗng chốc ùa về. Cô từng hứa sẽ bảo vệ anh nhưng chính tay cô đã chém anh bị thương, còn rất nặng nữa.
Mưa vẫn rơi rả rích, gió vọng vách núi tạo nên thứ thanh âm rờn rợn. Hạo Nhiên giữ chặt vết thương, bất chấp gai góc, len qua những bụi rậm. Tiếng anh gọi tên cô nghe thê thiết như cuốc kêu giữa trời mù sương giá.
Chật vật cả đỗi, anh tìm được Tử Hân dưới gốc cây già cỗi, cô đang ngồi thu lu, toàn thân ướt đẫm run rẩy bần bật.
Vừa nhác thấy bóng anh tiến lại, Tử Hân hốt hoảng bật dậy. Nhưng khi cô vừa định bỏ chạy, anh đã nhanh tay ôm choàng lấy cô từ phía sau.
- Buông tôi ra, tôi chẳng muốn thấy mặt cậu nữa, mau buông ra. - Cô gào khóc, cố vũng vẫy thoát khỏi anh.
Mặc cho người trong lòng giãy giụa làm vết thương càng thêm đau đớn nhưng Hạo Nhiên nhất quyết ghì chặt. Anh thà mất cánh tay này chứ không muốn mất cô.
Qua một hồi, Tử Hân cũng chẳng còn sức mà phản kháng nữa, toàn thân cô mềm nhũn rã rời, tựa hẳn vào Hạo Nhiên. Lúc này, anh mới nhẹ nhàng dìu cô ngồi xuống, còn mình thì quỳ đối diện.
- Tử Hân, bình tĩnh đi, tôi bị thương không thấy đau nhưng em cứ vậy sẽ khiến tôi đau lắm đó, em biết không hả?
Giọng anh khàn đặc, câu nói mang theo niềm oán trách. Giọt mưa thánh thót hòa dòng nước mắt trên gương mặt người đàn ông lã chã tuôn rơi.
- Tôi không cố…ý, tôi không muốn…hại cậu…đâu. – Cô nức nở, nghẹn ngào phân trần.
- Tôi biết chứ, Tử Hân, tôi đâu trách em, sao em phải bỏ chạy?
Anh vươn tay kéo cô ôm vào lòng, liên tục vỗ về trấn an. Chính bản thân anh bây giờ mới có thể bình tĩnh. Lúc đuổi theo cô, muôn vàn tình huống xấu nhất liên tục ập đến trong suy nghĩ khiến anh điên loạn chẳng khác nào một con thú hoang.