Chương 50 - Sao Băng Qua Trời
Ngậm ngùi nhìn làn gió chiều lạnh căm vô tình thổi bay mái tóc người thiếu nữ dạt qua một hướng, những chiếc lá vàng ngơ ngác cuốn theo dấu chân cô, anh thấy lòng sao quá đắng cay. Cô đến bên đời anh cách nhẹ nhàng và giờ thì muốn thảnh thơi bỏ anh ở lại.
- Tử Hân, em nhớ dì ấy hay là em nhớ Thiên Thuận vậy? Nếu mai này ta xa nhau, em có nhớ anh không?
Hạo Nhiên hỏi cô mà như tự chất vấn chính mình. Đáp lời anh, chỉ có tiếng gió chiều vi vu, ồn ã, tiếng cây lá đùa nhau khắc khoải, xôn xao.
Bữa cơm chiều nay, Diệp sư phụ tiếp tục ăn một mình vì Tử Hân đã mang thịt heo kho lên. Hạo Nhiên lấy hết phần thịt mỡ và nhường phần nạt cho cô bởi anh biết rõ cô chẳng thích.
Hành động này của Hạo Nhiên khiến Tử Hân càng thêm nhớ Thiên Thuận, những lúc cả hai dùng bữa cùng nhau, anh cũng giống như vậy.
- Tử Hân, sư phụ nói ngày mai để em tập luyện đối kháng với tôi đấy. – Hạo Nhiên cất tiếng xóa tan bầu không gian trầm lắng.
- Tôi chỉ mới học có mấy bài, sao đánh được cậu? – Cô nhăn trán, đôi đũa trên tay cũng dừng lại.
- Đánh gì chứ? Tử Hân à, võ thuật chia làm hai nội dung, quyền thuật và đối kháng. Đây là giúp em thực hành để hoàn thiện kỹ thuật thành kỹ năng. – Anh dịu dàng nhìn vào mắt cô, hạ giọng giải thích.
- Vậy ngày mai phiền Lý sư huynh rồi.
Dứt lời, Tử Hân phì cười, nụ cười méo xẹo. Trong lòng chẳng khỏi lo lắng, thầm nghĩ có khi nào ngày mai vì hăng say quá mà anh đá mình một cước bay vào bụi rậm hay không đây. Cô với anh, đem so ra chẳng khác nào trứng gà bì trứng ngỗng.
Dùng cơm xong, Hạo Nhiên chạy ù xuống bếp, lát sau trở lên với cái dĩa lớn đựng đầy những quả thanh mai.
- Cậu hái ở đâu thế? – Cô tròn mắt ngạc nhiên.
- Là Diệp sư phụ hái, em ăn mấy trái chín này ngọt nè, sống thì hơi chua.
Anh hớn hở lựa những quả mọng dành riêng cô, còn trái chua nhận hết về mình. Đôi môi hồng thoáng mỉm một nụ cười, cũng đã lâu lắm rồi, cô chưa lần thưởng thức lại thứ trái rừng này.
Giây phút anh chia quả, vô tình đưa cả hai trở về thời thơ ấu. Trong suy nghĩ của họ bây giờ chỉ đơn thuần như những đứa trẻ ngày xưa, không oán thù, toan tính, chẳng yêu đương, muộn sầu.
Hôm nay, Hạo Nhiên tiếp tục giành phần dọn rửa, anh bảo Tử Hân đi đưa rau đã mệt nên cứ vào nghỉ sớm, để anh làm.
Về với gian nhà trống, nỗi buồn được thể lên ngôi. Bên ngoài, gió vẫn thổi vi vút và mưa bắt đầu rơi, từng giọt nghiêng ngả đáp xuống mái ngói phát ra những thanh âm tí tách, kết thúc chuỗi ngày nắng nóng đỉnh điểm.
Mưa ban ngày buồn, mưa đêm càng buồn hơn. Bao nhiêu hạt mưa là bấy nhiêu niềm nhung nhớ trong tim. Chẳng biết nơi thành phố xa xăm ấy, anh có đón cơn mưa giữa mùa này hay chưa.
Hơn mười năm cùng nhau cắp sách tới trường, mưa nắng bốn mùa miên man rơi trên mối tình thơ dại, nuôi dưỡng đến tận hôm nay, ngày càng thêm thắm thiết.
Trong giấc ngủ chập chờn, chiếc du thuyền bốc cháy đột nhiên xuất hiện, hình ảnh người đàn ông quằn quại tìm đường thoát thân sau lớp kính cùng tiếng la hét thất thanh làm Tử Hân giật mình choàng tỉnh.
Trời lạnh nhưng mồ hôi khắp cơ thể cô vã ra như tắm, hơi thở cũng trở nên khó khăn quá đỗi. Đôi mắt muôn phần hoảng loạn nhìn về phía ngọn đèn dầu leo lét, hiu hắt rọi phòng không.
Sấm chớp rền vang khắp chốn, cơ hồ muốn xẻ núi, ngăn sông. Nếu cô nhớ không lầm thì những lần bản thân cố buông niềm thù hận để hòa nhã cùng Hạo Nhiên là ký ức tàn khốc ấy lại hiện về, ám ảnh trong giấc mơ.
- Ba ơi, Hạo Nhiên đâu có tội, cậu ấy rất đáng thương.
Tiếng khóc rấm rứt hòa cùng tiếng mưa trôi mãi vào đêm thâu nhưng chẳng thể nào gột rửa những đớn đau.
Ở gian kế bên, Hạo Nhiên cũng không tài nào chợp mắt được, lăn qua lộn lại một hồi, anh rời giường, lấy chiếc áo khoác hờ rồi mở cửa, rảo bước sang chỗ cô.
Giấc chiều thấy Tử Hân như vậy, giờ trời đổ mưa buồn thương thế này, Hạo Nhiên sợ rằng cô sẽ tiếp tục khóc. Qua khe hở, anh nhận ra bóng dáng cô in trên vách với đôi vai gầy đang run lên từng cơn.
Nghĩ đến việc cô vì người đàn ông kia mà thương tâm, nước mắt anh bất chợt tuôn thành dòng.
- Tử Hân, nếu chẳng thể lau khô giọt buồn trên khóe mi em, vậy thì cứ để anh khóc cùng em.
Người con gái kia là tất cả bầu trời của anh, giây phút anh tuyệt vọng và muốn buông trôi hết thảy thì cô xuất hiện, như ánh ban mai ấm áp chữa lành mọi tổn thương. Kể từ thời khắc ấy, anh chỉ nhìn thấy có mỗi cô thôi.
Gió mỗi lúc một mạnh, hất những hạt mưa vô tình dội vào mái hiên khiến toàn thân Hạo Nhiên ướt đẫm. Thế nhưng, anh dường như chẳng còn cảm nhận được cái giá lạnh phũ phàng của đêm nữa, bởi trong lòng đã quá tái tê.