Chương 49 - Sao Băng Qua Trời
Xốc lại thúng rau lớn trên tay, Tử Hân rảo bước về hướng trang trại. Đây là lần đầu tiên cô xuống núi kể từ ngày theo Hạo Nhiên đi tầm sư học võ.
Vốn dĩ Hạo Nhiên cũng muốn bám lấy cô nhưng không biết vì hôm qua ăn cá nấu rau rừng mát quá hay sao mà suốt đêm tới sáng anh cứ ôm bụng kêu than. Đến trưa thì nằm một đống, chẳng nhúc nhích, ngo ngoe gì được nên đành để cô một mình tung tăng như ý nguyện.
Vừa vào cổng, đột nhiên trông thấy chiếc xe đen bóng loáng lướt nhanh qua. Trong giây phút ngắn ngủi, Tử Hân vẫn kịp nhận ra qua ô cửa kính chưa kịp kéo lên, người đàn ông ngồi ghế sau đang cúi gầm mặt đó chính là Thiên Thuận.
Theo phản xạ, cô vội vàng đặt thúng rau xuống, lao theo, đưa tay gọi vẫy liên tục.
Chiếc ô tô loáng cái đã mờ hút cuối nẻo đường, chỉ còn lại vết bụi mờ. Nếu có thể, cô ước sao mình mọc thêm đôi cánh để đuổi kịp anh.
- Thiên Thuận, anh về lúc nào mà sao không lên núi thăm em? Biết vậy, em tới sớm một chút chắc gặp anh rồi.
Tử Hân lẩm bẩm một mình và quay trở vô, đi thẳng về phía sau trang trại.
Chiều nay, cô thu hoạch được mấy luống rau, vì ham hố trồng nhiều quá, ăn chẳng kịp, sợ rau già và hư thì lãng phí nên cô xin phép Diệp sư phụ đem xuống núi đưa dì Lưu để bà phát cho mấy chú, mấy chị công nhân làm vườn tiêu thụ phụ.
Bước vào nhà, cô thấy dì Lưu đang lúi húi trong bếp. Nghe tiếng động, bà liền quay đầu nhìn, nhận ra khóe mắt người phụ nữ vẫn còn đọng nước, cô biết là bà mới khóc xong.
- Dì ơi, rau cháu trồng đấy ạ, dì lấy một ít dùng, còn lại thì dì chia cho các chú làm vườn nhé.
Cô lấy từng bó rau xếp gọn gàng lên cái kệ gỗ. Dì Lưu cũng thoăn thoắt phụ giúp, giọng bà hơi lạt vì còn xúc động.
- Thiện Thuận vừa ghé qua, cháu có gặp nó không?
- Có ạ, nhưng anh ấy đâu thấy cháu. – Cô đáp nhỏ.
- Trên đó ăn uống thế nào mà dì trông nó ốm và xanh xao lắm.
Nói tới đây, dì Lưu tiếp tục khóc rấm rứt. Không biết làm sao để an ủi bà, Tử Hân tiến đến, ôm lấy tấm thân gầy, vỗ về. Bản thân cô cũng muốn khóc thật to chứ có khá hơn gì.
- Cháu gọi hỏi thăm nó một chút đi, tội nghiệp quá.
Dì Lưu vội đẩy Tử Hân ra, dúi chiếc điện thoại vào tay. Cô khẽ gật đầu và bấm số liên lạc của Thiên Thuận. Qua hai hồi chuông, chất giọng trầm ấm mà cô ngày đêm mong nhớ nhẹ nhàng vang lên.
- Dạ, cháu nghe dì.
Cổ họng Tử Hân như nghẹn cứng, xúc động chẳng thốt nổi nên lời. Sau mấy tiếng hỏi liên tục từ anh, cô mới lấy lại bình tĩnh và nói thành câu.
- Thiên Thuận, là em, Tử Hân đây anh.
- Tử Hân, Tử Hân, là em, em…đang ở nhà dì sao? – Giọng anh run run phía bên kia đầu máy.
- Phải, ban nãy, thấy anh ngồi trong xe mà em đuổi theo không kịp anh ơi.
Mới dứt câu, Tử Hân bật khóc nức nở làm dì Lưu hơi chút ngạc nhiên, bà có ngờ đâu cô còn tình cảm hơn cả mình. Trong điện thoại, Thiên Thuận liên tục an ủi, động viên, hứa hẹn cùng cô đủ điều, hệt như đang dỗ đứa con nít.
Kết thúc cuộc gọi đẫm nước mắt, Tử Hân chào tạm biệt dì Lưu và trở lên núi với cái thúng cùng hộp thịt kho. Dẫu sao thì việc nghe được giọng nói của anh cũng đã là một niềm hạnh phúc rồi.
Ánh mặt trời vén mây đen ló ra, tỏa nắng chiều rực rỡ dát vàng con đường vắng.
Khi Tử Hân dừng lại bên thác, bóng tịch dương cũng dần lan xuống, núi rừng lặng lẽ buông mình nghỉ ngơi sau một ngày oi ả kéo dài. Đâu đó có tiếng kêu lảnh lót của những chú chim rừng gọi bầy về ngủ càng khơi gợi nỗi niềm cô đơn.
Đang chìm trong miên man suy nghĩ thì tiếng bước chân giẫm nhẹ trên lá khô làm Tử Hân bỗng giật mình choàng tỉnh, vội quay đầu nhìn.
Hạo Nhiên cầm chiếc ô trắng tiến đến, ngồi cạnh cô. Trông đôi mắt như nước hồ thu gợn sóng, anh đoán rằng cô vừa khóc.
- Bụng cậu hết đau chưa mà xuống đây? – Tử Hân hướng ánh mắt về phía thác nước cuồn cuộn, khẽ hỏi.
- Đã đỡ rồi, tôi thấy trời sắp mưa mà em chưa về nên định đi đón. Nhưng mà Tử Hân à, em khóc sao?
- À. Tại lâu quá không gặp dì Lưu, cho nên…
Chưa nói hết câu, cô liền im lặng. Hạo Nhiên mím chặt môi, gật đầu. Lý do này chẳng thuyết phục chút nào. Cô tới Lý gia sống bao nhiêu lâu, có khi bận bịu học hành, cả tháng hơn mới ghé thăm bà, lẽ ra, cô phải quen rồi chứ.
Nghe dông sét đánh ầm ầm, Tử Hân vội vàng đứng dậy, quay sang bảo Hạo Nhiên mau về. Anh giành lấy cái thúng nhẹ tênh trên tay cô và làm hiệu kêu cô đi trước.