Chương 48 - Sao Băng Qua Trời

Dương Ân đi cạnh Michael, giới thiệu đại khái cách làm rượu vang, từ việc vận chuyển quả nho đưa về tới việc xử lý qua các công đoạn làm sạch, xay lên men, trữ, lọc và kiểm tra chất lượng.

Đoàn tham quan dừng lại khá lâu ở khâu chiết rót, cũng chính là công đoạn cuối cùng cho ra đời thành phẩm. Chứng kiến quy trình kiểm soát nghiêm ngặt, các quản lý cũng như Michael đều tỏ vẻ hài lòng.

Rời khỏi nhà máy, mọi người tiếp tục sang trang trại nho kế bên. Thời điểm này, hoa nho đang kết tụ thành từng chùm trái xanh nhỏ. Các công nhân làm vườn chăm chú cắt tỉa lá để ánh mặt trời rọi trực tiếp vào chùm nho giúp chúng nhanh lớn.

-        Độ bao nhiêu lâu chúng ta sẽ thu hoạch? – Michael quay sang nhìn Thiên Thuận.

-        Thưa ngài, tầm tháng chín, tháng mười thì có thể hái được ạ. – Anh đáp.

-        Cậu Thiên Thuận đang là sinh viên nhưng xem chừng va chạm thực tế không ít nhỉ? Tôi thấy cậu am hiểu rất nhiều thứ. – Một người trong đoàn khách hàng lên tiếng.

-        Ngài quá khen rồi.

Thiên Thuận vừa dứt lời, Michael đưa tay vỗ nhẹ vai anh, ông vô cùng ấn tượng về một người trẻ, ham học hỏi và đặc biệt khiêm tốn như vậy.

Kết thúc chuyến tham quan, Michael cam kết chắc chắn sẽ hợp tác với Nam Thành trong tương lai gần, giúp tập đoàn phát triển thương hiệu rượu vang Nam Thành ở thị trường sôi động nước B.

Vì có hẹn với các đối tác khác nên Michael cùng những cộng sự chào tạm biệt mọi người tại đây rồi lên xe rời khỏi.

Lý Hạo Nam dặn dò giám đốc bên chi nhánh thành phố một vài điều xong cũng trở lại công ty tổng.

-        Anh chị cứ đi trước nhé, tôi vào thăm dì Lưu một lát sẽ theo sau. – Thiên Thuận quay sang nhóm quản lý, khẽ nói.

Thế là, đoàn xe lần lượt nối đuôi nhau ra cổng, chỉ còn một chiếc đứng chờ anh. Vừa nhấc chân lên bỗng nghe tiếng gọi lanh lảnh của Dương Mỹ Tranh khiến anh chững lại.

-        Ba, ba cũng tới đây sao?

Dương Mỹ Tranh chạy đến cạnh Dương Ân, ánh mắt cô khinh khỉnh quét qua người Thiên Thuận.

Anh không nói gì, chỉ khẽ chào hai cha con họ rồi rảo bước tới ngôi nhà. Nhìn ba mình cũng cúi đầu tỏ vẻ kính nể, Dương Mỹ Tranh chau mày thắc mắc.

-        Ba ơi, ba là phó tổng, sao ba phải làm thế với anh ta chứ?

-        Cậu ấy rất được chủ tịch yêu quý đấy. – Dương Ân trừng mắt.

-        Yêu quý gì chứ? Anh ta đâu phải là con trai bác Lý. – Cô bĩu môi.

-        Còn nói nữa ba may cái miệng con lại bây giờ. Mà…con tới đây làm gì?

-        Con đi chụp ảnh. Vườn nho đang ra bông ra trái, đẹp quá ba.

-        Ừ, rồi giờ có về chưa?

-        Dạ về. Ba, tối nay cả nhà mình ra ngoài ăn nhé.

Cô bám vào cánh tay ông, đu đưa, nũng nịu. Dương Ân nhìn lên trời, than một tiếng thật dài. Đứa con gái này của ông nó không biết là ba nó ngán nhà hàng khách sạn lắm hay sao mà còn rủ rê vậy kìa.

Nhác trông thấy Thiên Thuận xuất hiện ngay bậc cửa, dì Lưu mừng rỡ chạy tới ôm lấy hai vai anh.

Tuy chẳng phải ruột thịt gì nhưng sống cùng nhau ngần ấy năm, bà coi anh chẳng khác nào con trai mình. Mấy tháng không gặp mà anh ốm hẳn khiến bà chẳng cầm được nước mắt.

-        Sao xanh xao quá vậy cháu? Cháu ăn không được sao?

-        Dạ, chắc tại cháu không quen thức ăn trên ấy nên…

-        Cơm còn đó, để dì lấy cháu dùng nhé. – Bà hối hả kéo tay Thiên Thuận.

-        Dạ thôi, cháu ghé thăm dì một lát xong phải đi liền, mấy anh chị đang đợi ạ.

-        À. Vậy chờ dì chút xíu.

Dứt lời, dì Lưu lật đật trở vào bếp, múc thức ăn bỏ vô mấy cái hộp nhựa và gấp gáp trở ra, trao cho anh. Cả hai nhìn nhau, mắt đều ngấn nước nhưng môi vẫn mỉm cười.

Anh chẳng thể nào nói với bà rằng vì nhớ Tử Hân nên bản thân mình mới thành cái bộ dạng này, anh không muốn bà mang thêm phiền muộn.

-        Cháu đi đây, dì giữ gìn sức khỏe, cuối tháng sau cháu về. -  Anh nén cơn xúc động nghẹn ngào, dặn dò.

-        Ừ, nhanh kẻo họ đợi.

Dì Lưu xua tay làm hiệu bảo Thiên Thuận hãy mau lên. Khi anh quay lưng, nước mắt bà bất chợt tuôn lã chã. Thà rằng là anh không về, chứ về chớp nhoáng lại đi thế này thấy cứ tội tội làm sao ấy.

Bóng chiều loang dần trên đầu cây ngọn cỏ, tia nắng cuối ngày chưa kịp rơi xuống đã bị làn mây đen từ xa ùn ùn kéo tới che khuất.

Hình ảnh người đàn ông gầy hanh hao bước dọc theo con đường vắng phân cách những hàng cây nho càng khiến bức tranh buổi hoàng hôn thêm thê lương, sầu thảm.

Ánh tà dương khuất sau đám mây phản chiếu những sắc cầu vồng rực rỡ chói lòa. Đưa mắt nhìn lên đỉnh núi trên cao, chỉ thấy bạt ngàn một màu xanh thăm thẳm.

Thiên Thuận nén nỗi buồn, mặt chẳng biểu lộ cảm xúc gì, chui trở vào trong xe. Anh không ngờ tới có một ngày, khoảng cách chỉ mấy tiếng đồng hồ leo núi lại có thể ngăn cản anh đến bên cô.