Chương 47 - Sao Băng Qua Trời
Gần tám giờ sáng, từng chiếc xe đưa đoàn khách hàng tới từ nước B lần lượt nối đuôi nhau rời sân bay rồi dọc theo hướng quốc lộ tiến về tỉnh J.
Lần công tác vừa qua, Lý Hạo Nam tình cờ bắt được mối quan hệ với phó tổng giám đốc tập đoàn Wine Life, một tập đoàn kinh doanh đa ngành.
Điều đáng nói là các nhà hàng khách sạn, quán bar, vũ trường nổi tiếng trong nước với lượng tiêu thụ rượu vang mỗi năm thuộc hàng cực khủng đều thuộc quyền sở hữu của Wine Life, chiếm đến sáu mươi phần trăm thị phần nước B.
Do vậy, Lý Hạo Nam rất mong chờ kết quả cuộc gặp gỡ hôm nay.
Ngắm cảnh thành phố dần lùi về phía sau qua ô cửa kính, trong lòng Thiên Thuận lâng lâng niềm vui khôn tả, cảm giác giống hệt kẻ tha hương đâu mấy mươi năm trở lại thăm viếng chốn xưa.
Chẳng phải anh lưu luyến mảnh đất chứa đựng bao mất mát đau thương kia mà là vì nơi đó có cô, người con gái anh yêu tha thiết.
Lúc vào đến địa phận tỉnh J thì cũng quá giờ cơm trưa. Sau khi trao đổi với trưởng đoàn, Thiên Thuận bảo tài xế lái xe thẳng về hướng khu nhà hàng khách sạn Kingdom theo như Lý Hạo Nam sắp xếp từ trước.
Kingdom không những đẳng cấp sang trọng mà còn rất thuận tiện cho việc ăn nghỉ của đoàn khách tham quan nên Lý Hạo Nam mới chọn nơi đây, bởi lẽ khách sạn nằm sát ngay bên nhà hàng.
Vừa xuống cửa chính đã trông thấy Lý Hạo Nam và Dương Ân đang trịnh trọng đứng chờ đón tiếp, gương mặt vị lãnh đạo cao nhất Nam Thành lộ rõ vẻ vui mừng.
- Chào ngài Michael, tôi rất hân hạnh được đón tiếp ngài và những người cộng sự.
- Chào chủ tịch Lý, tôi cũng hy vọng chúng ta có thể đạt được một thỏa thuận tốt. – Michael vui vẻ bắt tay Lý Hạo Nam.
- À. Tôi xin giới thiệu, phó tổng giám đốc tập đoàn Nam Thành, ông Dương Ân. - Lý Hạo Nam quay sang Dương Ân, trịnh trọng cất tiếng.
Chỉ chờ có thế, Michael lịch sự tiến lên, niềm nở chào hỏi vị phó tổng. Tuy từng biết Dương Ân trên báo chí nhưng đây là lần đầu Michael có dịp gặp gỡ người đàn ông quyền lực thứ hai của tập đoàn Nam Thành.
- Mời các vị vào dùng bữa cơm thân mật với chúng tôi. – Lý Hạo Nam dạt sang một bên, tươi cười.
Michael vui vẻ gật đầu, cùng đoàn tháp tùng bước qua cánh cửa xoay. Đội ngũ tiếp tân nhanh chóng dẫn đường, đưa những vị khách quý tới căn phòng lớn trên lầu hai.
Thấy Thiên Thuận cứ nấn ná mãi, Lý Hạo Nam làm hiệu bảo Dương Ân cứ đi trước rồi quay sang anh, khẽ chau mày.
- Cháu sao vậy?
- Chủ tịch, bác cho phép cháu ăn riêng nhé. Đúng hai giờ cháu sẽ có mặt tại trụ sở ạ. – Anh nhỏ giọng xin xỏ.
- Cháu là người trong đoàn đại diện đón họ, làm sao mà trốn được chứ? Bác biết cháu không thích những chỗ này nhưng từ bây giờ nên tập làm quen đi. Ngành nghề cháu đang học và công việc về sau khó tránh khỏi tiệc tùng, tiếp khách. Chẳng lẽ, cháu định dẫn họ vô quán nướng ven đường à? Rồi ai ký hợp đồng với cháu?
Bị Lý Hạo Nam thuyết giảng một hồi, Thiên Thuận đành nghe lời, nối gót ông đến phòng tiệc. Vốn dĩ anh định nhân cơ hội mấy tiếng đồng hồ rảnh, chạy lên núi thăm Tử Hân chút xíu nhưng xem chừng không thể rồi, mộng ước tiêu tan.
Khi cả hai lướt ngang quầy tiếp tân, bước chân Lý Hạo Nam hơi chậm lại, liếc nhìn cô gái xinh đẹp đang bận rộn tư vấn cho khách.
Bất giác quay sang và bắt gặp ánh mắt của ông, Tử Hương lễ phép cúi chào. Thiên Thuận đi phía sau cũng khựng theo Lý Hạo Nam.
Gương mặt cô gái gợi nhớ về điều gì trong quá khứ mà anh chưa kịp nhận ra, chỉ biết là dường như từng gặp ở đâu đó, thật sự rất quen.
Thấy người đàn ông chằm chằm vào mình, Tử Hương chẳng biết làm thế nào cho phải, đành cúi thấp hơn chút nữa. Lúc cô ngẩng lên thì bọn họ đã cùng nhau rời đi.
Suốt bữa ăn, Thiên Thuận liên tục canh đồng hồ mãi. Kim dài, kim ngắn cứ nhích dần và khi nó điểm một giờ ba mươi phút, bữa cơm mới kết thúc. Tất cả kéo nhau qua khách sạn bên cạnh nghỉ ngơi.
Chỉ còn vỏn vẹn nửa tiếng thành thử chẳng đủ thời gian để Thiên Thuận thực hiện ý định leo núi. Lực bất tòng tâm nên anh cũng ngả lưng chợp mắt.
Đúng hai giờ, đoàn người nhanh chóng di chuyển tới trụ sở chính của tập đoàn Nam Thành nằm cách Kingdom không xa.
Đảo quanh một vòng các phòng ban, Michael gật gù bởi thấy tác phong cũng như cách làm việc của nhân viên khá chuyên nghiệp, nghiêm túc.
Tiếp đó, họ ra xe tiến thẳng về nhà máy sản xuất rượu cùng trang trại nho nằm dưới chân núi. Suốt cả đoạn đường, Michael cứ tấm tắc khen ngợi phong cảnh hữu tình và non xanh nước biếc nơi đây.
Tập đoàn Nam Thành sở hữu hơn mười nhà máy đặt tại nhiều tỉnh thành khác nhau, nhưng tỉnh J chính là nơi lớn nhất, với ba dây chuyền sản xuất tự động, công suất chín ngàn chai trên một giờ.
Và vì là sản xuất tự động nên số lượng công nhân trực chiến không nhiều, mỗi khâu chỉ có hai người đảm trách mà thôi.