Chương 46 - Sao Băng Qua Trời
Giọng điệu anh hờn tủi làm cổ họng cô dường như nghẹn đắng.
Cô và anh, mỗi bữa sáng là luôn ăn cùng nhau, bữa trưa bị trật giờ vì người tan trường, kẻ tới lớp, bữa tối thì cô hay lấy lý do không đói, không muốn ăn và thường xuyên bỏ cơm. Vậy nên, số lần anh đi theo chúng bạn cứ dần dà tăng.
Đêm tĩnh mịch, chỉ còn tiếng thác hát ru núi rừng, Hạo Nhiên chốc chốc lại liếc nhìn Tử Hân, ánh trăng sáng bàng bạc mỏng manh tựa lớp khăn voan dệt từ sương mơ trong suốt phủ lên gương mặt thanh tú càng tôn thêm vẻ đẹp khiến lòng anh rung động.
- Tôi vào ngủ trước đây.
Tử Hân quay sang Hạo Nhiên nói khẽ rồi rảo bước về gian nhà trước. Bức tranh ngoài kia tuy rất hữu tình nhưng càng ngắm chỉ càng khiến cô thêm nhung nhớ người yêu.
Đặt lưng nằm xuống giường hồi lâu nhưng trằn trọc mãi không ngủ được, cô bật dậy, tập trung ngồi thiền. Ánh đèn dầu tỏa quầng sáng thầm lặng, chập chờn, in bóng hình người con gái yêu kiều trên vách.
Cùng lúc này, nơi tầng ba một khách sạn sang trọng nằm trong lòng thành phố, Thiên Thuận cũng đang thao thức khôn nguôi. Thời gian xa cách như bào mòn cả trái tim lẫn thể xác anh, xanh xao và hao gầy.
Ánh điện chốn đô thị sầm uất đã làm mờ khuất những vì sao đêm, chỉ còn nửa vầng trăng khi mờ khi tỏ. Anh nhớ mái tóc mây bay của cô, tiếng nói dịu dàng nũng nịu còn pha thêm chút giỗi hờn, nụ cười, ánh mắt và cả bờ môi hồng ngọt ngào thơm ngát.
Đang ủ dột như kẻ thất tình thì tiếng chuông điện thoại ngân nga. Phía bên kia, giọng Hạ Tiểu Kỳ nhẹ nhàng, chậm rãi.
- Em đứng trước cửa khách sạn nè, anh xuống đi.
- Đợi anh một chút.
Thiên Thuận với tay, lấy chiếc áo khoác vội, mở cửa bước ra. Từ sau cái hôm bị cự tuyệt tình cảm bên bờ hồ, Hạ Tiểu Kỳ xin được phép kết bạn bè bình thường với anh và anh đã đồng ý vì suy cho cùng, yêu cầu này chẳng có gì quá đáng để mà từ chối.
Hiểu rõ Thiên Thuận không thích ghé nhà hàng sang chảnh nên lần nào đi ăn, Hạ Tiểu Kỳ cũng rủ anh tạt vào quán cóc, thưởng thức các món ngon của ẩm thực đường phố từ chợ đêm này sang đến ngõ phố kia.
Bản thân anh đâu biết rằng những địa điểm ấy là do cô dày công hỏi thăm, sưu tầm, thậm chí tới nếm thử trước, ngon dở thế nào mới rủ rê anh.
Xe chạy vòng vèo hết mười phút rồi dừng lại một quán nướng trong con hẻm. Trông thấy đôi nam nữ ăn mặc sang trọng bước vào, hai vợ chồng chủ quán vui vẻ chào hỏi và hối hả chuẩn bị các món ăn theo yêu cầu.
- Ngày mai mấy giờ anh về tỉnh J? – Cô nhấp ngụm nước trà, khẽ hỏi.
- Tầm chín giờ sáng, đón đoàn khách hàng từ sân bay thì dẫn họ đi luôn.
- Đến nơi chắc cũng đã trưa, ăn cơm xong, thăm công ty tổng, vườn nho, nhà máy sản xuất nữa thì hết ngày luôn, anh sẽ mệt lắm đó. – Cô thở dài.
- Vậy nên bây giờ anh phải ăn để lấy sức.
Hạ Tiểu Kỳ mỉm cười gật đầu. Cô biết Thiên Thuận chỉ nói vậy chứ anh dùng không được nhiều, đó là lý do càng ngày anh càng ốm o gầy gò.
Bà chủ quán te te bưng đồ ăn lên, cẩn thận đặt từng cái dĩa thơm phức xuống bàn. Đôi mắt quét qua Thiên Thuận một lượt, xong quay sang Hạ Tiểu Kỳ, cười rôm rả.
- Chồng cháu đẹp thật, cô bán đây cả mười năm hơn mà chưa thấy đàn ông nào đẹp như vậy.
Nghe bà ta khen, cả Thiên Thuận lẫn Hạ Tiểu Kỳ đều há miệng ngạc nhiên. Thế nào mà anh với cô lại biến thành hoa có chậu hết nhỉ. Vì sợ anh ngại, lần sau sẽ không đồng ý đi cùng mình nữa, cô liền gấp gáp xua tay giải thích.
- Anh ấy là anh trai cháu ạ, cô ơi là cô.
- Vậy hả? Cô thấy tướng phu thê mà hóa ra thành anh em à? Xin lỗi, xin lỗi, chúc hai cháu ngon miệng nhé.
Bị hố hàng nặng thành thử bà chủ ngại ngùng, sượng mặt, nói vài câu chữa thẹn rồi chạy thẳng vào đứng sau chiếc tủ kính.
- Anh trai cháu sao? - Thiên Thuận bật cười nhìn cô.
- Giờ em mới biết là anh em mình có tướng phu thê cơ đấy.
Hạ Tiểu Kỳ chẳng nhịn nổi, ôm bụng ngặt nghẽo làm Thiên Thuận cũng phì cười theo cô.
Rời quán nhỏ, Thiên Thuận và Hạ Tiểu Kỳ cùng nhau tới bờ sông ven thành phố tản bộ. Đã biết bao lần sóng đôi thế này, cô mong muốn được một lần nắm lấy tay anh nhưng điều đó quá khó khăn, hai tay anh đều cho vào túi áo, ngay cả cơ hội chạm khẽ cũng chẳng có.
Thiên Thuận là người duy nhất khiến cô tình nguyện thay đổi tính nết, rũ bỏ hoàn toàn hình ảnh tiểu thư nhà giàu kiêu kỳ, chảnh chọe để trở thành cô gái đơn thuần trong mắt anh.
Cô có ngờ đâu, lần đầu tiên trao trọn trái tim về một người đàn ông lại chính là chuỗi ngày nối tiếp cô đến vô vàn tuyệt vọng.