Chương 45 - Sao Băng Qua Trời
Ánh nắng dần rơi xuống lưng núi, sau khi hoàn thành buổi tập, Tử Hân nhanh chóng vào bếp chuẩn bị bữa cơm chiều. Vì cá bắt được nhỏ như ngón tay nên cô bỏ vô nấu chung với rau rừng thành một nồi canh chứ chẳng chiên kho gì.
Bưng mâm cơm chay tịnh sang cho Diệp sư phụ xong, cô rảo bước đến đầu đỉnh thác tìm Hạo Nhiên. Mọi lần anh có đâu về trễ thế này, thầm nghĩ chắc do anh luyện hăng quá thành ra quên mất thời gian.
Từ xa, đã nghe tiếng kiếm xé gió vun vút, Tử Hân rón rén nấp sau lùm cây, chăm chú quan sát người đàn ông đang say sưa tung những đường quyền đẹp mắt.
Vạt áo trắng tinh phần phật bay trong cơn gió lạnh buổi hoàng hôn tím ngắt. Không gian bốn bề tựa hồ cũng thinh lặng nhìn anh.
Khác với dáng vẻ trẻ con trong đời sống thường ngày, Hạo Nhiên khi luyện quyền trông trưởng thành và lạnh lùng hẳn.
Tử Hân ngắm anh đến quên cả ý định ban đầu mình tới đây là gì. Cô chép miệng cảm thán vì chẳng biết bao giờ bản thân sẽ đạt được trình độ điêu luyện giống ai kia.
Kết thúc bài quyền, Hạo Nhiên thu kiếm, thở nhẹ một hơi. Tử Hân liền rời khỏi bụi rậm, từ từ bước tới. Trông thấy cô, nét mặt anh lập tức rạng rỡ, vội vàng chạy nhanh lại.
- Sao em ở đây?
- Để gọi cậu về ăn cơm, trễ quá rồi.
- Đi thôi.
Anh mỉm cười, cầm tay cô kéo lên đỉnh núi. Tử Hân chợt nhận ra khoảng thời gian gần đây số lần anh nắm tay mình càng ngày càng nhiều. Ngay bây giờ cô mới biết, rằng bàn tay anh cũng ấm áp như Thiên Thuận. Lẽ nào đàn ông đều vậy sao.
Bóng chiều bảng lảng bao phủ ngọn núi hùng vĩ. Hạo Nhiên vừa tắm gội vào liền sà xuống cạnh mâm cơm.
Hôm nay hai anh chị ăn mặn nên Diệp sư phụ đã ăn riêng trước. Nhìn nồi canh cá nấu rau rừng, anh thèm ứa cả nước miếng.
- Canh hơi đắng đấy. – Tử Hân bới chén cơm đưa qua, nhỏ giọng nhắc nhở.
- Là do rau sao? – Hạo Nhiên vuột miệng hỏi.
- Cả hai luôn. – Cô đáp.
- Tử Hân, em ăn vụng hả? Nếu không thì làm sao em biết cá đắng? - Anh ngước lên, tủm tỉm cười.
- Ai…ai nói tôi ăn vụng chứ? Tại lúc múc nước nêm, thịt cá rớt ra, trôi vào vá, tôi lỡ uống. – Tử Hân xấu hổ, lắp bắp phân bua.
- Vậy để tôi đếm xem đủ năm mươi con không nhé.
- Cậu…- Cô trợn mắt, mặt đỏ bừng.
- Tôi đùa em chút thôi. Lúc bắt cá tôi chẳng đếm đâu, em ăn kha khá một chút. Khiến em chịu thiệt thòi, tôi xin lỗi.
Hạo Nhiên nhanh chóng cắt ngang lời Tử Hân rồi vớt cá ra chiếc dĩa trống, đẩy sang cho cô dễ gắp. Để cô sống trong điều kiện thiếu thốn thế này, anh cảm thấy vô cùng đau xót.
Nếu anh đồng ý hủy hôn ngay hôm đó thì cô đâu phải khổ nhưng anh biết làm gì khác hơn, anh không đành lòng đánh mất cô khỏi cuộc đời mình.
Tâm trạng Tử Hân bây giờ vì câu xin lỗi kia mà trở nên nặng trĩu. Cô muốn nói với Hạo Nhiên rằng tình yêu của anh vốn không có tội nhưng chẳng thể nào mở miệng. Chỉ mong sao thời gian xa nhau sẽ giúp anh phôi pha tất cả và tìm được người con gái thật tình thương anh.
- Những thứ mang vị đắng đều là thuốc, em ráng ăn nhiều vào. – Anh lên tiếng khi thấy cô cứ cầm đũa mãi.
- Cậu cũng phụ đi, bốn mươi chín con lận đấy.
Cô vừa dứt lời, cả hai bất giác bật cười, bầu không khí trầm mặc ban nãy mau chóng tan biến. Nồi canh, dĩa cá cứ thế vơi dần, vị đắng dịu của loài cá trầm mình giữa thiên nhiên mang lại cảm nhận rất khác so với hầu hết các loại cá anh và cô từng ăn.
Dùng bữa xong, Hạo Nhiên giành phần rửa chén, Tử Hân dựa lưng vào thân cây gần bên, mơ màng ngắm trời cao.
Ánh trăng đêm nay khuyết mất một mảnh, chơi vơi giữa non ngàn, thấp thoáng qua tàn lá thẫm, những ngôi sao lấp lánh như gần như xa, đưa hồn cô trở về dĩ vãng.
- Lý thiếu gia bỏ phố lên núi, tôi cứ tưởng cậu sẽ buồn nhưng xem chừng không phải, cậu không nhớ ánh điện cùng quán xá dưới kia sao? – Giọng cô thoảng trong làn hương đêm, thanh âm nghe buồn man mác.
- Thực ra, tôi chẳng thích đến mấy nơi đó. – Hạo Nhiên chậm rãi đáp.
Câu trả lời của anh làm Tử Hân vô cùng khó hiểu, vội quay đầu nhìn. Nếu cô nhớ không lầm, ngoại trừ những lúc có Lý Hạo Nam ở nhà thì một tuần bảy ngày, anh sẽ la cà khắp mấy chốn ăn chơi tầm bốn đêm, và ba đêm còn lại là ngồi đồng trong phòng cô cho tới khuya lơ khuya lắc.
Như đoán được điều Tử Hân thắc mắc, Hạo Nhiên bưng rổ chén bát vừa tráng sạch gác lên chạn tre rồi bước đến, đứng cạnh cô, cất tiếng trầm trầm.
- Tử Hân, buổi tối ăn cơm một mình buồn lắm, vậy nên, tôi mới ra ngoài, mà bạn bè tôi, em biết đấy, ăn xong phải uống, uống xong phải nhảy.