Chương 44 - Sao Băng Qua Trời

Trông mấy chú cá cứ lờ đờ, xem chừng có thể dùng tay bắt nên Tử Hân cũng nhảy xuống theo. Thế nhưng, cô nhầm to, cá tuy say vẫn biết đường rẽ nước chạy trốn, dùng vợt thì dễ chứ tay không khó mà tóm được.   

Chỉ một loáng sau, cái giỏ trên tay Hạo Nhiên đã đầy. Quay sang, thấy Tử Hân lom khom theo đuôi chú cá, nhìn bộ dạng cô chẳng khác nào lúc nhỏ rình bắt chuồn chuồn quanh vườn khiến anh chẳng nhịn nổi, bật cười. Ký ức tuổi thơ bỗng chốc ùa về xốn xang, bồi hồi.

-        Tử Hân, tôi bắt bốn mươi chín con đấy, chờ em bắt thêm một con là đủ năm mươi. – Hạo Nhiên đặt cái giỏ lên bờ, chống nạnh cất tiếng.

Suốt quãng thời gian dài, dí mãi con cá mà cứ vuột hoài nên Tử Hân đang rất bực bội, giờ anh còn nói móc nữa thành thử lòng tự ái dâng cao độ. Cô quay ngoắt lại, trừng mắt.

-        Cậu bắt bằng vợt đương nhiên là nhanh rồi.

-        Em không phục sao? Vậy mình thi nhé, xem ai dùng tay không bắt được cá. – Anh mỉm cười, giọng như khiêu khích.

-        Được, thi thì thi.

Tử Hân hùng hồn chốt câu cuối xong, cuộc săn cá liền bắt đầu. Vì sợ bản thân phân tâm nên cô chỉ chăm chăm vào một con, nó bơi đến đâu, cô theo đến đó. Cuối cùng, lùa nó vô vách đá gần khe nước chảy.

Cô tập trung toàn tâm toàn lực, vươn tay. Bỗng từ phía sau, Hạo Nhiên đột ngột lao tới, chụp mạnh xuống lòng suối khiến con cá cô nghía tận nãy giờ quẫy đuôi chuồn thẳng.

-        Cậu chủ, cậu cố tình đúng không? -  Tử Hân há miệng gào thét.

-        Đâu có, con cá tôi nhắm trúng cũng bơi lại đây, cho nên…

Hạo Nhiên chưa nói hết câu, Tử Hân đã hừ một tiếng rõ to rồi lội ngược trở ra, dốc sức rình con khác. Thấy nó dừng ngay dưới hòn đá nổi, cô nhanh chóng tiếp cận.

Ngặt nỗi chỗ này đá nằm san sát nhau nên phục kiểu nào cũng không thuận thế. Nghĩ tới nghĩ lui, cô nhấc chân leo lên, định bụng sẽ chụp từ trên cao xuống, một phát một trúng.

Đang chăm chú bỗng dưng mặt nước động mạnh và con cá của Tử Hân cũng lủi mất tiêu. Nghe sau lưng sang sảng tiếng cười lớn, cô liền quay đầu.

-        Tôi thắng rồi. – Hạo Nhiên hớn hở, cầm con cá tiến đến gần cô.

Bị anh hại vuột hai cơ hội trong tầm với, Tử Hân uất ức chẳng đáp lời. Rồi vì dùng dằng nên khi định nhảy khỏi tảng đá, cô bất cẩn trượt chân, toàn thân chới với, ngã bật ngửa.

Anh hốt hoảng, vội quẳng luôn con cá, lao nhanh tới đỡ cô. Vòng tay rộng vững chãi ôm trọn thân hình mai liễu.

Trong cơn sợ hãi cùng bất ngờ, Tử Hân hoàn toàn mất hết phản ứng, đôi mắt trong veo như nước hồ thu vời vợi cứ mở to, chằm chằm nhìn anh.

Tia nắng lọt xuyên kẽ lá, đậu xuống mái tóc ướt nước càng tăng thêm vẻ quyến rũ trên gương mặt người đàn ông.

-        Tử Hân, em có sao không?

Khi Hạo Nhiên cất tiếng hỏi thăm, cô mới chợt hoàng hồn, vội vàng níu lấy anh làm điểm tựa đứng thẳng lên.

-        Tôi đánh rơi mất cá rồi, vậy nên hòa nhé, em đừng giận nữa nhé. – Anh đưa hai bàn tay trắng giơ cao, vẫy vẫy.

-        Về thôi. – Cô nhỏ giọng.

Lướt nhanh qua anh, Tử Hân lội một mạch vào bờ. Ban nãy đúng là cô đang rất giận nhưng vì trượt ngã sợ quá, thành ra cơn giận cũng bay biến.

Cả hai vừa đi vừa tiện thể hái thêm ít rau rừng nấu canh cá. Nhìn hình ảnh người con gái trong bộ võ phục tinh khôi tựa áng mây trắng bồng bềnh trôi giữa đại ngàn, Hạo Nhiên chỉ ước sao thời gian ngừng lại lúc này, để anh được mãi ở gần cô.

Cứ nghĩ tới việc Tử Hân vì muốn thoát khỏi thân phận vợ sắp cưới và rời xa mình, đến cùng người đàn ông khác mà bằng lòng đón nhận những khó khăn đang chờ bên đất nước xa xôi, cõi lòng anh ngập tràn chua xót.

Bao nhiêu năm tháng kề cận nhau chẳng thể nào khiến cô động tâm với anh dù chỉ một chút. Anh không thích thứ tình cảm cô ban ơn cho mình xuất phát từ lòng thương hại hay trách nhiệm.

Mãi thẩn thơ suy nghĩ nên Hạo Nhiên tụt lùi phía sau một khoảng cách xa. Đến lúc nghe tiếng Tử Hân gọi, anh mới giật mình, vội vàng chạy theo.

-        Sao cậu chậm chạp vậy? – Cô nhăn trán khó chịu.

-        Giỏ cá nặng quá đi mất. – Anh cười đáp.

-        Cái thân cậu bao nhiêu ký mà xách mấy con cá đã kêu nặng?

Hỏi xong, chẳng buồn đợi câu trả lời, Tử Hân quay lưng, tiếp tục bước. Hạo Nhiên gấp gáp tiến lên trước, vén những dây đan, dọn đường giúp cô. Trong lòng anh, cô chính là nữ hoàng và anh nguyện làm người lính cận vệ quỳ dưới chân mãi mãi.

Gió rừng man mác thổi, lộng đôi tà áo trắng phất phơ. Vạt nắng đã dịu dàng hơn khi ngang qua tầng mây mỏng, tô vàng những vết chân nam nữ giẫm trên đám lá khô khốc. Một buổi ban trưa yên bình.