Chương 43 - Sao Băng Qua Trời
Thấm thoắt gần hai tháng trôi qua kể từ ngày Tử Hân cùng Hạo Nhiên dắt nhau lên núi. Vì chăm chỉ học tập rèn luyện nên cô đã thành thạo các kỹ thuật căn bản tổng quát và được Diệp sư phụ dạy cho những kỹ thuật đối kháng.
Diệp sư phụ phải công nhận là Tử Hân tiếp thu rất nhanh, lúc trước cô còn bỡ ngỡ, quên tới quên lui nhưng càng ngày càng tập trung cao độ.
Chỉ có điều, ông thấy mỗi lần luyện quá say mê, trong ánh mắt nữ đệ tử bất chợt lóe lên tia sát khí rồi vụt tắt. Sáng nay cũng vậy.
Sau bữa cơm trưa, Tử Hân chuẩn bị ngả lưng nằm nghỉ thì bỗng nghe tiếng gà kêu trong sân, cô liền bật dậy đi xem thử. Tuy rằng gà rừng trên núi rất nhiều nhưng chưa bao giờ nó lạc đến đây cả.
Mới rón rén bước ra, cô giật nảy khi ngay gian kế bên, một cái đầu người đàn ông cũng vừa thò qua cánh cửa. Chẳng hẹn mà cả hai cùng hướng về phía con gà mái tre nhỏ xíu, xong lại nhìn vào mặt nhau.
- Tử Hân, em muốn ăn thịt gà không? – Hạo Nhiên hỏi nhỏ.
- Nhưng…
Cô còn chưa kịp dứt câu, anh đã đưa tay lên môi làm dấu im lặng và nhẹ nhàng bước tới cạnh bên, thì thầm.
- Chúng ta bắt nó đem nướng nhé.
- Sư phụ mắng đấy. – Cô lo lắng đáp khẽ.
- Thầy đang ngủ trưa, mình xách xuống chân thác là được.
Nghe anh nói bùi tai, Tử Hân gật đầu đồng tình. Trông con gà sống nhăn răng mà đôi nam nữ cứ nuốt nước miếng mãi.
Gần hai tháng ăn chay theo Diệp sư phụ, Tử Hân và Hạo Nhiên đều rất thèm thịt, nay gà lại tự chạy vô nộp mạng thế này.
Thế là, Tử Hân lấy một nắm gạo nhỏ, quăng giữa sân, nhử con mồi vào tròng. Hạo Nhiên xắn áo canh me, đợi nó ham ăn, quên đề phòng mới ra tay. Anh dự tính một phát phải chụp được liền, chứ nếu hụt, nó quác quác kiểu gì cũng kinh động Diệp sư phụ cho coi.
Qua hết mấy phút, xem chừng con gà đã hoàn toàn mê mẩn nắm gạo, Hạo Nhiên nhanh chóng lao tới, tóm ngay cổ nó.
Tử Hân mừng rỡ muốn nhảy dựng lên. Nhưng rồi, niềm vui của đôi vợ chồng hờ chẳng tày gang khi ngay thời điểm vàng thì Diệp sư phụ đột ngột xuất hiện.
- Hạo Nhiên, con đang làm gì đó?
Tiếng nói nhẹ nhàng vang sau lưng khiến Hạo Nhiên giật mình quay đầu. Tranh thủ lúc anh sợ mà nới lỏng tay, con gà liền vùng mạnh, đập cánh bay đi.
Rồi vì hoảng loạn quá, nó đâm sầm luôn vào mặt Diệp sư phụ, hại hai đệ tử một phen thót tim. Chẳng ai bảo ai, anh và cô đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
- Các con muốn ăn thịt sao? – Diệp sư phụ vừa hỏi vừa nhàn nhã phủi mấy cái lông tơ vương trên áo mình.
- Thưa sư phụ, là con muốn ăn, bắt gà là ý của con, không liên quan đến Tử Hân đâu ạ. – Hạo Nhiên nhanh miệng nhận hết lỗi về mình.
Tuy trong lòng có chút áy náy nhưng Tử Hân vẫn tuyệt đối giữ im lặng. Suy cho cùng, do Hạo Nhiên rủ rê, cô mới phạm tội.
Ban nãy, ý định cô là đuổi con gà chứ đâu nghĩ sẽ thịt nó nướng lên chứ, tại anh nói, hại cô thèm theo, để anh chịu một mình cũng đúng.
- Hai con đứng dậy đi. – Diệp sư phụ cười hiền, tay nhẹ vuốt chòm râu trắng.
Hạo Nhiên và Tử Hân lập tức nghe lời ông, gối của họ mau mắn rời khỏi sân nhà. Mặt anh dày hơn mặt cô nên cứ nhìn thẳng vào Diệp sư phụ xem ông còn muốn răn dạy gì chăng, còn mặt cô mỏng thành thử cúi gầm dưới đất.
- Khe suối bên sườn núi trái có nhiều cá lắm, hai con xuống đó mà bắt. Thực ra, các con không cần phải ăn chay giống sư phụ.
Diệp sư phụ vừa dứt câu thì Tử Hân liền ngẩng lên, thấy ông khe khẽ gật đầu, cơ mặt cô cũng giãn bớt đôi chút.
Tiếp đó, sau khi được Diệp sư phụ truyền dạy bí kíp bắt cá. Hạo Nhiên nhanh nhẹn chạy vào trong, lấy cái giỏ đan cùng vợt rồi kéo Tử Hân đi xuống suối.
Sườn núi trái vốn rất khó di chuyển, rễ cây, dây leo đan nhau chằng chịt. Từ lúc lên núi tới giờ, cả hai chưa từng qua hướng bên này, nếu Diệp sư phụ không chỉ, có lẽ anh và cô cũng chẳng thể nào biết được ở đây có cá.
Theo lời của Diệp sư phụ, Hạo Nhiên tước vỏ cây mọc ven bờ, đập dập, thả xuống lòng suối. Vỏ cây này độc tính không cao, chỉ khiến cá say cho dễ bắt chứ không làm cá chết, khi nước chảy trong trở lại thì cá sẽ tỉnh như thường.
Tử Hân chăm chú quan sát màu nước từ từ chuyển thành đỏ sẫm, lan rộng khắp các ngóc ngách. Một lát sau, thấy mặt suối bắt đầu quẫy động, cô thích thú reo vang.
- Cậu chủ, cá ngoi lên rồi, bên này, bên này.
- Em cứ đứng trên bờ đi, để tôi.
Dứt lời, anh cầm vợt lội ra giữa suối.