Chương 42 - Sao Băng Qua Trời
Nhà hàng Kingdom vào buổi trưa và buổi tối đều rất đông người. Các tiếp tân nữ liên tục bận rộn đón tiếp thực khách, hướng dẫn và tư vấn thắc mắc.
Nhận ra Lý Hạo Nam cùng người đàn ông lạ mặt vừa bước qua cửa, Tử Hương liền rời quầy, tiến đến, cúi đầu lễ phép.
- Chào chủ tịch Lý, ngài đi hai người ạ?
- Ừ. Cho tôi một phòng.
- Vâng, mời hai vị theo tôi. - Cô mỉm cười, nhanh nhẹn dẫn đường
Lý Hạo Nam mê mẩn dõi theo vóc dáng chuẩn hoàn hảo của cô gái. Bao nhiêu năm rồi, ông đi đây đi đó, tiếp xúc với vô số phụ nữ trong cũng như ngoài nước nhưng chẳng có ai mang cho ông cảm giác giống thế này.
- Cô tên là gì? – Lý Hạo Nam lên tiếng hỏi khi vừa ngồi xuống chiếc ghế.
- Dạ, thưa chủ tịch Lý, tôi tên Lâm Tử Hương. – Cô dịu dàng đáp lời.
- Cô làm ở đây lâu chưa?
- Dạ, gần một tháng thôi ạ. Hôm trước gặp ngài chủ tịch cùng ngài cục trưởng là ngày đầu tiên tôi nhận việc.
Lý Hạo Nam gật gù và ngỏ ý bảo Tử Hương tư vấn giúp ông vài món để vừa dùng cơm vừa uống rượu được.
Chất giọng nhẹ nhàng, cử chỉ lịch sự, niềm nở, tác phong làm việc nhanh nhẹn, nghiêm túc, cùng khí chất thanh cao toát lên từ cô khiến Lý Hạo Nam hết sức hài lòng.
Ghi chú tất cả những yêu cầu của khách vào sổ xong, cô cúi chào lần nữa rồi lui ra. Chờ lúc cánh cửa khép lại, Dương Ân mới chậm rãi cất giọng.
- Trước giờ không thấy chủ tịch quan tâm nhân viên tiếp tân nhiều như vậy.
- Ông đánh giá cô gái kia thế nào? – Lý Hạo Nam thả lỏng người, mắt chăm chú nhìn cộng sự.
- Ngoại hình đẹp, giọng nói hay, quan trọng là có nghiệp vụ tốt, chắc lúc ở trường cũng thuộc hàng sinh viên ưu tứu đây.
Dương Ân cười cười, nhấc ly nước lọc, uống một ngụm, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Thầm nghĩ có khi nào vị chủ tịch tính đi thêm bước nữa sau bao năm tháng cô phòng hay không.
Tuy lòng lấn cấn nhưng ông chẳng dám mở miệng dò hỏi, vì dù gì đó cũng là việc riêng tư, là nhu cầu cá nhân. Thôi thì chỉ còn cách trấn an bản thân rằng ông ta sẽ tự biết định liệu.
Kim đồng hồ nhích dần về ba giờ chiều. Uống cạn chai vang thứ hai, Lý Hạo Nam bảo Dương Ân nhấn chuông gọi người vào thanh toán. Trong lúc phó tổng lúi húi móc ví, ông loạng choạng rời phòng.
Từ đằng xa, nhìn Lý Hạo Nam đi đứng không vững, Tử Hương vội vàng giao cuốn sổ cho nam phục vụ và chạy tới bên cạnh ông.
- Ngài có cần tôi giúp gì không ạ?
- Là cô hả? Cô đưa tôi ra xe nhé.
- Vâng.
Cô đáp khẽ, ghé vai đỡ lấy Lý Hạo Nam. Dương Ân vừa lú đầu khỏi phòng, thấy vậy liền cố tình chui tọt trở vô.
Là người chinh chiến cùng Lý Hạo Nam trên bàn tiệc bao nhiêu lâu nay, ông chưa từng chứng kiến vị chủ tịch say rượu bao giờ. Chính vì vậy, ông hiểu Lý Hạo Nam thực chất chỉ đang giả vờ, tìm cách tiếp cận cô nàng kia.
Qua cánh cửa xoay, Tử Hương chầm chậm dìu Lý Hạo Nam xuống bậc tam cấp, miệng liên tục nhắc nhở ông bước cẩn thận.
Lúc này, Ca cũng nhanh chóng chạy đến, phụ đỡ ông vào xe, nói lời cảm ơn cô rồi gấp gáp quay lại ghế lái, cài dây an toàn, nhấn ga vọt đi.
Đưa tay vén sợi tóc xõa, Tử Hương thở phù một cái. Cô hiểu rõ những người ngồi ở vị trí chủ cả như Lý Hạo Nam luôn phải thường xuyên đối mặt với vô vàn áp lực, mà cách để họ giảm bớt căng thẳng nhanh nhất chỉ có thể là tìm bia tìm rượu. Cũng không biết Hạo Nhiên sau khi kế thừa sản nghiệp của ba mình sẽ thế nào đây nữa.
- Cô Tử Hương.
Tiếng gọi bất chợt vang lên làm Tử Hương giật mình quay đầu. Trông thấy Lưu Nhược Bân đứng vẫy tay bên mé cánh phải, cô liền nhanh nhẹn chạy đến.
- Anh lại mua gì nữa đây? – Cô đón lấy cái bịch từ hắn, nhoẻn cười.
- Bánh mẹ tôi làm đó, không phải mua đâu. – Hắn bẽn lẽn nói.
- Cám ơn anh, nhưng Nhược Bân à, anh cứ như vậy thật khiến tôi ngại quá.
- Có gì đâu. Dạo này cậu chủ lên núi học võ, tôi cũng thất nghiệp nên kiếm chuyện ra phố cho vui ấy mà, cô ăn ngon miệng là được.
- Vậy hôm nào Hạo Nhiên về, tôi mời hai anh ăn cơm nhé.
Nghe Tử Hương đề nghị, hai mắt Lưu Nhược Bân sáng như đèn pin, hắn toét miệng vui sướng, gật đầu lia lịa. Cô cũng cười xòa, tạm biệt hắn và quay trở vô.
Lưu Nhược Bân ngóng cổ dõi theo cho tới lúc dáng cô khuất hẳn tầm mắt mới chậm chạp quay lưng. Ban nãy, hắn đã nhìn thấy cô dìu đỡ Lý Hạo Nam. Tuy biết làm tiếp tân vẫn phải linh hoạt trong việc này nhưng sao hắn cứ cảm giác buồn buồn.
Kể từ sau cái hôm cùng Hạo Nhiên ghé nhà, hắn đối với cô đột nhiên có cảm tình rất khác, cứ hai, ba ngày không gặp sẽ nhớ cồn cào. Gọi điện, nhắn tin lại không dám nên chỉ còn cách lấy đồ ăn làm lý do để giáp mặt.