Chương 41 - Sao Băng Qua Trời

Chuông báo thức ngân nga liên hồi mà Dương Mỹ Tranh vẫn cứ lăn qua lộn lại trên giường. Mùa hè năm nay đối với cô là mùa chán nhất.

Suốt mấy hôm liền điện thoại Hạo Nhiên toàn báo thuê bao không liên lạc được, cô qua nhà hỏi mới hay anh lên núi tầm sư học đạo mất rồi, còn mang cả người vợ chẳng biết khi nào cưới kia theo.

Ban đầu, Dương Mỹ Tranh rất lo lắng nhưng sau khi hối lộ cô hầu nhỏ tuổi nhất và tường tận ý đồ sắp xếp của Lý Hạo Nam, cô đã cảm thấy yên tâm. Xem ra Tử Hân không hề nói dối về tình cảm dành cho Hạo Nhiên, ít nhất tới thời điểm này, chị ta vẫn tìm cách thoát khỏi tay anh.

Tin rằng trong hai năm vắng bóng Tử Hân bên cạnh, bản thân sẽ dễ dàng quyến rũ Hạo Nhiên, cần thì sử dụng cách mà những cô bạn cùng lớp vẫn thường dùng. Dựa vào mối quan hệ giữa hai nhà, gạo nấu thành cơm ắt phải chịu thôi, nếu không làm sao nhìn mặt nhau chứ.

Cũng hơn một lần vì nhớ Hạo Nhiên, Dương Mỹ Tranh lái xe tới dưới chân núi nhưng rồi chẳng dám leo tiếp. Cô đâu rõ anh trú ẩn ở nơi nào trên đó, hơn nữa, cứ nghe tiếng lá xé gió vi vu vi vút là lạnh hết người, chưa kể nếu có rắn rít.

Rủ bạn nữ đi chung thì sợ họ tranh thủ hớp mất hồn anh, còn rủ bạn nam thì e ngại chúng cướp sắc mình. Vậy nên, cô chỉ biết chờ đợi và mong thời gian trôi nhanh.

Mười giờ đúng, Dương Mỹ Tranh vừa đánh răng, rửa mặt xong đã nghe phía dưới nhà vọng lên tiếng gọi lanh lảnh của Kha Mỹ Ngọc, cô lật đật chải đầu, vội vàng chạy xuống. Nhác trông thấy Dương Ân, cô liền mỉm cười, dịu giọng.

-        Ba mới về.

-        Ừ. Ngủ dậy trễ vậy con? – Dương Ân hơi nhíu mày nhìn đứa con gái rượu.

-        Hôm qua con đi chơi với mấy bạn trong lớp, về hơi khuya ạ. Nghỉ hè chẳng có việc gì làm, chán quá. - Cô ngáp ngắn ngáp dài, ngồi xuống ghế sô pha.

Sau khi hỏi han Dương Ân vài câu, Kha Mỹ Ngọc lui xuống bếp chuẩn bị bữa trưa, nhường không gian để hai cha con trò chuyện.

Kha Mỹ Ngọc là người phụ nữ khá an phận, bà chỉ chằm hăm vô bếp núc, nấu nướng, quét dọn và phụ thuộc toàn bộ tài chính của chồng. Việc dạy dỗ hay định hướng tương lai con cái cũng đều do Dương Ân đảm trách.

-        Tuần trước phải chi con chịu theo học khóa Marketing trên thành phố thì có đâu chán với nản. – Dương Ân hớp ngụm nước trà, than vãn.

-        Con gái học nhiều làm gì ba? Kết hôn rồi cũng ở nhà nội trợ như mẹ. - Vừa nói, Dương Mỹ Tranh vừa hất cằm, đá ánh mắt về phía nhà bếp.

-        Muốn rúc bếp giống mẹ con thì phải lấy được người chồng có năng lực kiếm tiền tốt chứ, không thôi ở nhà mà đói à?

Nhìn cái mặt ba mình dài hệt cái bơm xe đạp, Dương Mỹ Tranh phát ngán tận cổ. Hình như trong mắt ông, đứa con gái duy nhất là cô đây chẳng bao giờ với tới mấy anh trai nhà giàu.

Bởi thế, ngay từ lúc mới bước chân vào lớp một, ông luôn rỉ rả bên tai, bắt buộc cô phải cố gắng chăm chỉ học hành. Kết quả suốt mười mấy năm liền, cô luôn đứng đầu trong lớp, bằng khen treo đầy nhà.

-        Hạ tiểu thư của Hạ gia đang ngấp nghé Du Thiên Thuận đó, con biết không hả? – Dương Ân tiếp tục cất tiếng.

-        Ba quen Hạ Tiểu Kỳ sao? Cô ấy để ý Thiên Thuận ạ? – Mắt Dương Mỹ Tranh đột nhiên sáng tựa sao trời, mừng rỡ hỏi dồn.

-        Con làm gì mà vui dữ vậy? – Mặt Dương Ân thộn ra.

-        Trước đây con còn tưởng Hạ Tiểu Kỳ thích Hạo Nhiên, làm con lo chết được, xem như bớt một đối thủ nặng ký.

-        Con gái ơi, ba nói với con bao nhiêu lần rồi? Vợ nó sờ sờ kìa, con nghe không hiểu sao?

-        Ba mới không hiểu gì cả, người Tử Hân thích là Thiên Thuận, chị ấy sẽ không đồng ý lấy Hạo Nhiên đâu.

Dứt lời, cô bật dậy, quay trở về phòng. Dương Ân tức giận rút chiếc cà vạt trên cổ vứt xuống sàn. Vừa lúc này, điện thoại trong túi reo vang, nhìn màn hình hiện tên Lý Hạo Nam, ông vội quẳng cơn tam bành sang một bên, dịu giọng.

-        Tôi nghe đây chủ tịch Lý.

-        Trưa nay tới Kingdom dùng bữa nhé, mấy đứa nhỏ đi hết rồi, ăn một mình cũng buồn. – Giọng Lý Hạo Nam trầm trầm.

-        Vâng, giờ tôi chạy đến đó ngay.

Dương Ân gấp gáp cúp máy, lượm chiếc cà vạt đeo lại rồi rướn cổ ra sau bếp thông báo với vợ rằng trưa nay mình sẽ không ăn cơm ở nhà.

Kha Mỹ Ngọc dạ một tiếng, hối hả chạy lên thì thấy chồng đã ngồi trong xe. Thế là, bà hấp tấp vác cái thân hình mũm mĩm đi mở cổng cho ông.

Tuy gia đình thuộc hàng dư ăn dư để nhưng lo sợ mất chồng nên bà đâu dám mướn người hầu, cứ kiêm tuốt tuồn tuột mọi việc. Ấy vậy mà béo vẫn hoàn béo, chẳng ốm bớt tẹo nào.

Mỗi lần sóng đôi cùng Dương Ân, trông cả hai y chang số mười. Chẳng phải ông quá ốm, tại bà quá mập thôi.