Chương 40 - Sao Băng Qua Trời
Tử Hân thở dài một tiếng, tiếp tục tập trung vào bao cát phản bạn. Bây giờ, cô có thể hình dung nó thành đối thủ của mình rồi. Bước chân cô di chuyển linh hoạt và thay đổi kiểu đấm liên tục.
Khi đã thấm mệt, cô thả mình nằm xuống lớp lá khô, hít thở đều đều.
Chờ đợi hồi lâu mà Hạo Nhiên vẫn chưa trở lại, Tử Hân men theo con đường dốc thoai thoải dẫn xuống chân thác tìm anh.
Mặt trời dần ló dạng, con thác cuộn chảy bên vách núi đá cheo leo đột nhiên sáng lòa những bụi nước lấp lánh dưới ánh nắng mai.
Quay tới quay lui một hồi chẳng thấy bóng dáng anh đâu, Tử Hân lo lắng phóng tầm mắt nhìn gờ đá phía trên cao.
Cảnh tượng trước mặt làm cô choáng váng ngợp thở. Thấp thoáng sau màn nước ào ào dội xuống có bóng người đàn ông trong bộ võ phục trắng tiệp màu đang say sưa luyện quyền.
- Trời ơi, cậu…cậu chủ.
Cô lắp bắp gọi rồi tìm cách leo lên. Hạo Nhiên vừa kết thúc bài quyền, liếc xuống liền thấy thân mình mảnh mai lom khom bám víu gờ đá, anh vội vàng lùi vào trong, tháo sợi dây thừng khỏi người, gấp gáp tiến đến bên cạnh.
- Em leo lên đây làm gì? Nguy hiểm lắm có biết không? Không phải tôi nói em cứ tập, lát nữa tôi quay lại sao?
Ban nãy thấy cảnh tượng đó của anh, Tử Hân đã bay mất hai hồn, leo thêm mấy gờ đá thì bạt hết bảy vía, giờ anh quát nữa thành ra lúc này cô chẳng khác nào đứa trẻ bị dọa, môi mấp máy một hồi và bật khóc nức nở.
Nhận thấy toàn thân người con gái run lên vì sợ, anh vội kéo cô ôm vào lòng, vỗ về. Bản thân anh cũng bần bật như cầy sấy chứ có thua gì cô đâu.
- Em khóc cái gì? Không phải người nên khóc là tôi sao? Em làm tôi lo quá.
Chờ Tử Hân bình tĩnh, Hạo Nhiên nhẹ nhàng dìu cô ngồi xuống. Cả hai chẳng ai nói thêm câu nào, cứ im lặng ngắm nhìn dòng nước trôi giữa khung trời.
Dưới thác ngàn cuồn cuộn, con người trở nên vô cùng bé nhỏ. Nơi những gờ đá nhô ra, nước tung mình tạo thành vô số tinh thể li ti sáng đẹp tựa hoa tuyết mùa đông rơi xuống hòa vào dòng chảy, để khi gặp gờ đá tiếp theo, nó lại tung lên lần nữa.
- Cậu chủ, sao cậu phải lên đó luyện quyền? Đứng dưới này không được à? – Cô đưa tay phủi bụi nước vương trên tóc mình, nhỏ giọng hỏi.
- Tử Hân, phương pháp rèn luyện này tuy có khắc nghiệt nhưng nó giúp chúng ta nâng cao thể lực cùng sức chịu đựng, cũng như lòng dũng cảm và sự tập trung cao độ. – Anh nhẹ nhàng giải thích.
- Nhưng lỡ cậu bất cẩn ngã xuống, bị cuốn đập vào đá thì biết làm sao?
- Tôi có buộc dây thừng giữ lại mà, không trôi được đâu.
Dứt lời, anh đỡ cô đứng dậy, cẩn thận dìu đi. Có lẽ cô sẽ mãi mãi chẳng bao giờ biết rằng anh cố gắng như vậy cũng chỉ vì muốn bản thân trở nên ưu tứu hơn trong mắt cô và còn để bảo vệ cô nữa.
Về tới nhà, cả hai vội vã thay đồ, chạy sang chỗ Diệp sư phụ nghe giảng. Qua lời Diệp sư phụ, Tử Hân mới biết cảnh giới của võ thuật có tổng cộng bốn bậc, bao gồm võ quyền cước, võ trí, võ đức và võ tâm. Trong đó, võ tâm chính là cảnh giới cao nhất.
Bản thân cô thấy võ thuật truyền thống rất tốt đẹp, cao siêu nhưng hiện thực ngày nay quá ít người trẻ theo học. Bằng chứng là cả cái tỉnh J to lớn thế mà chỉ có mỗi võ quán Diệp gia, còn lại toàn những trung tâm đào tạo võ thuật hiện đại.
Kết thúc bài giảng, cả hai theo Diệp sư phụ ra ngoài sân uống trà.
Hạo Nhiên vui vẻ kể về những ngày đầu tiên anh bị ba mình quẳng vào võ quán. Lúc đó, anh khóc suốt, nằng nặc đòi về, các sư huynh phải liên tục dỗ dành, lấy kẹo trám miệng anh cho bớt ré.
Diệp sư phụ và Tử Hân nghe tới đây liền bật cười. Một lát sau, trông thấy nữ đệ tử tần ngần mãi, ông quay sang cô, hạ giọng.
- Con có gì muốn hỏi thì cứ hỏi, đừng ngại.
- Thưa sư phụ, con thấy võ thuật truyền thống tốt đẹp như vậy nhưng xem chừng ngày càng mai một. – Cô rụt rè.
- Con nói xem, võ thuật truyền thống chú trọng điều gì?
- Dạ thưa sư phụ, chính là võ đức ạ, ngăn chặn cái ác, hoằng dương cái thiện.
Diệp sư phụ gật đầu, từ từ đứng lên, rảo bước đến bên rặng trúc. Tử Hân nghe trong giọng nói của thầy mình thoảng chút nuối tiếc.
- Bây giờ người học võ có mấy ai lấy võ đức làm trọng. Thấy lợi trước mắt liền quên hết môn quy, hãm hại đồng môn, khinh thiện, sợ ác, tự cao tự đại, chấp trước danh lợi, coi thường tiền bối, sa vào đường tà. Chính những điều này đã góp phần hủy diệt nền võ thuật truyền thống.
Lời vừa dứt thì người cũng đi vào nhà. Hạo Nhiên ngơ ngác nhìn theo dáng ông tới lúc khuất hẳn mới quay sang Tử Hân, gương mặt anh vốn sáng láng, thông minh bỗng chốc biến thành ngu đần, vuột miệng hỏi.
- Thầy đang nói chúng ta phải không?
- Làm sao tôi biết được? Cậu đi mà hỏi sư phụ ấy. – Cô phụng phịu đáp.