Chương 39 - Sao Băng Qua Trời

Trời vừa tảng sáng, Tử Hân mới từ trong bước ra đã thấy Hạo Nhiên đang lom khom tưới nước cho các luống rau ngoài vườn.

Hôm qua, Diệp sư phụ bắt cô đấm bao cát khiến bây giờ hai tay chẳng muốn nhấc lên nữa. Tuy thế nhưng công việc thì vẫn phải làm, không thể lấy cớ đau mỏi mà ì ạch.

-        Tôi tưới xong hết rồi, chúng ta chuẩn bị đi tập nhé. – Hạo Nhiên cất tiếng khi cô vừa với lấy cái vòi hoa sen xuống.

Liếc sang bên cạnh, Tử Hân ngạc nhiên vì đập vào mắt cô là mấy rổ rau củ đã được nhặt, gọt vỏ và rửa sạch, gác trên chiếc chạn làm bằng tre.

Thấy cô cứ nhìn chằm chằm, Hạo Nhiên mỉm cười tiến đến gần.

-        Thời gian này em vất vả quá, việc nhà cứ để tôi làm, em lo tập luyện thôi. Cố gắng lên, ban đầu mệt nhưng từ từ sẽ quen.

-        Cậu thức từ bao giờ? – Cô ngước nhìn anh, nhỏ giọng hỏi.

-        Trễ hơn sư phụ một chút. – Anh cười hiền.

Sau khi pha trà mang sang bên nhà Diệp sư phụ, Tử Hân và Hạo Nhiên tiếp tục nhiệm vụ được giao, đó là cô đấm bao cát, còn anh hướng dẫn cô thay ông.

Từ phía xa, cả hai đã trông thấy bóng dáng Diệp sư phụ bên kia sườn núi đang chắp tay ung dung ngược hướng đi lên.

Sáng nào cũng vậy, ông dậy rất sớm, xuống chân thác thiền định, luyện quyền xong mới quay trở về uống trà, đọc sách. Ngoại trừ những lúc trực tiếp chỉ dạy hai đệ tử và dùng cơm chung thì đi đâu, làm gì, ông vẫn luôn một mình.

Đến chỗ bao cát treo dưới tán cây cổ thụ. Hạo Nhiên cẩn thận quấn băng vải vào hai tay của Tử Hân rồi mang găng bảo hộ giúp cô.

Vì cô chỉ mới bắt đầu nên anh chia nhỏ thời gian tập luyện, xen kẽ các bài tập tốc độ và sức mạnh kéo dài, cách khoảng ba phút để cô không bị mệt.

Lúc trước, Hạo Nhiên tập thì huấn luyện viên quan sát, chỉ dạy, tới bây giờ được dịp làm người hướng dẫn cho ai kia khiến anh cũng có chút hãnh diện. 

-        Tử Hân, nắm đấm phải chặt nhưng đừng gồng quá, cổ tay phải luôn giữ thẳng và ra đòn dứt khoát. Chân trái trước, chân phải sau, em nhớ chứ? - Vừa nói, anh vừa tiến lại cầm lấy tay cô, chỉnh tư thế.

Chất giọng trầm ấm vang bên tai cùng hơi thở thoảng qua làn tóc mai làm Tử Hân thoáng chút bối rối.

Tuy không yêu Hạo Nhiên nhưng phản ứng này là tự nhiên và nguyên thủy giữa hai thái cực âm dương nên cô cũng chẳng thể nào bắt cơ thể mình trơ như gỗ đá được.

-        Tôi…tôi nhớ rồi. Hôm qua sư phụ cũng có dạy, là tôi nhất thời quên mất.

Thấy cô lúng túng, anh vội buông tay, lùi lại rồi ra hiệu bảo cô cứ tiếp tục. Ánh mắt chất chứa yêu thương không rời khỏi người con gái trước mặt dù chỉ một giây, miệng anh liên tục nhắc nhở vì coi bộ hôm qua Diệp sư phụ nói gì thì cô đã trả cho thầy ấy hết.

-        Ngay cả khi không đấm bao, em vẫn phải di chuyển để tăng phản xạ, hãy xem nó như đối thủ của em vậy.

Nghe anh lải nhải, Tử Hân đến là phát bực, chính vì anh đứng đây soi mói nên cô mới không thể nào tập trung nổi. Bao cát mà bảo tưởng tượng thành đối thủ làm sao nhìn cho ra chứ, trừ phi anh đem Lý Hạo Nam treo lên đây.

Nghiến chặt răng, cô quay ngoắt lại, vừa há miệng chưa kịp nói thì bao cát theo đà đấm ban nãy đu tới và tộn luôn vào tấm lưng nhỏ nhắn làm cô chới với ngã nhào về phía trước.

Hạo Nhiên vội vàng lao tới đỡ nhưng khổ nỗi mấy cái lá rụng dưới chân còn chưa khô hết sương đêm nên anh bị trượt. Trong giây phút tiếp đất, anh vẫn cố đưa tay đón lấy bốn mươi lăm ki lô gam thịt đang đổ sập xuống trên mình.

Khi cả hai cảm nhận có gì đó bất ổn, đồng thời mở mắt liền phát hiện môi mình vừa chạm môi đối phương. Phải mất hết mấy giây, Tử Hân mới hoàng hồn, nhảy khỏi người anh.

-        Tôi không phải cố ý đâu. – Cô lạnh lùng cất tiếng.

-        Tôi biết, nếu em cố ý thì đã tốt.

Giọng nói trầm buồn khiến cô bất giác quay đầu. Dưới nền đất, Hạo Nhiên chống tay, chậm chạp đứng dậy. Nhìn đôi môi anh bị dập, máu rướm ra đỏ lòm làm cô hối hận vô cùng.

-        Cậu chủ, tôi…xin lỗi.

Tử Hân vội tiến đến, đưa tay lên nhưng Hạo Nhiên nhẹ nhàng gạt đi. Anh biết cử chỉ này chẳng phải vì cô yêu thương gì mình mà đơn giản là do thói quen lúc nhỏ.

-        Em từ từ tập nhé, lát nữa tôi quay lại.

Nói rồi, Hạo Nhiên cất bước quay lưng. Cơn gió nhẹ buổi sớm mai làm vạt áo trắng trên người anh khẽ phất phơ trong làn sương mỏng huyền ảo.